Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 59 : Tình yêu là gì

Ngày đăng: 18:04 19/04/20


“Vậy là cuối cùng Hướng Nam đi âm phủ, người nhà họ Liễu sau khi chết sẽ xuống địa ngục chịu trừng phạt?” Lâu Minh mỉm cười nhìn Trần Ngư đang hừng hực khí thế kể chuyện.



“Dạ, dạ!” Trần Ngư vui vẻ “thì ra là ông trời không bất công như vậy, hai ngày trước em còn hiểu lầm Ngọc Hoàng đó, thật là không nên mà.”



“Hiểu lầm?” Trần Ngư luôn có lời nói làm Lâu Minh vô cùng ngạc nhiên.



“Dạ, em phải xin lỗi ngài mới được.” Trần Ngư nói xong liền chắp hai tay trước ngực, nhắm mắt lại cầu khấn “Ngọc Hoàng à, ngài là đại nhân đừng chấp nhặt với tiểu nhân như con nha, hãy tha lỗi cho con.”



“Ngọc Hoàng khoan dung độ lượng như vậy, sẽ không tính toán với em đâu.” Lâu Minh nhìn động tác đáng yêu của Trần Ngư mà bật cười lắc đầu, thấy Trần Ngư nói một hồi đã khô miệng, thế là đưa tay cầm ấm trà trên bàn, chuẩn bị rót thêm nước vào trong ly trà trước mặt Trần Ngư “Vậy còn chuyện của Trương Tử Dương và con gái nhà họ Liễu thế nào rồi?”



Nghe thấy Lâu Minh hỏi chuyện của Trương Tử Dương và Liễu Mộc Nhã, Trần Ngư đang vui vẻ, khuôn mặt nhỏ bỗng chốc trở nên ngơ ngẩn, cô xoay người hai tay chống cằm, nhìn Lâu Minh rót nước cho mình, chợt hỏi “anh Ba, tình yêu là gì vậy?”



“Soạt …” Tay Lâu Minh run lên, nước trong ly trà tràn ra ngoài, đổ đầy bàn.



“A…!” Trần Ngư bị dọa lùi lại phía sau, sợ nước trà làm ướt áo.



Đứng ở một bên, Trình Bằng do dự, rồi cảm thấy mình lúc này không nên đi qua thì tốt hơn.



“Em không bị ướt chứ.” Lâu Minh vội đặt bình trà xuống, quan tâm hỏi.



“Em không sao.” Trần Ngư lắc đầu, rút mấy tờ khăn giấy trên bàn, thấm lau nước trà.



Hai người cùng lau mặt bàn khô, tâm trạng Lâu Minh cũng ổn định lại, hỏi “Lúc nãy em hỏi anh cái gì?”



“anh Ba, tình yêu là gì?” Trần Ngư hỏi lần nữa “Tình yêu có phải giống như một vật gì đó đặc biệt đặc biệt đặc biệt tốt hay không?”



Trần Ngư nói ba từ đặc biệt liên tiếp, có thể thấy được bản thân trong lòng cô cũng không phân biệt được.



“Tại sao em lại hỏi điều này?” Lâu Minh kinh ngạc nói.



“Bởi vì chuyện của Trương Tử Dương và Liễu Mộc Nhã.” Trần Ngư giải thích “Lúc đó, ở trước mặt đức Thành Hoàng, em đã kể chuyện của Trương Tử Dương và Liễu Mộc Nhã, muốn hỏi ngài ấy xem chuyện này nên giải quyết như thế nào, sau đó Thành Hoàng đã cho gọi hồn phách của hai người đó đến.”



==


“Ây …” Đối mặt với ánh mắt sáng ngời của Trần Ngư, Lâu Minh không biết phải trả lời thế nào, do dự một chút rồi nói “Nó giống như là việc khi em đạt được điều gì đó sẽ làm cho em cảm thấy vô cùng hạnh phúc và vui vẻ.”



“Giống như là tiền ấy ạ?” Trần Ngư ví von.



“…”



“Nhưng em sẽ không vì tiền mà không muốn sống, cũng sẽ không vì tiền mà không đi đầu thai.” Trần Ngư nghĩ nghĩ rồi cảm thấy tiền bạc chưa đạt tới cảnh giới đó.



“Nó so với tiền … không phải … Nó không giống với tiền.” Lâu Minh tìm từ hồi lâu mà không tìm được từ thích hợp, cuối cùng đành nói nước đôi “Chờ khi nào em gặp được, em sẽ hiểu ngay thôi.”



“A!” Trần Ngư như có điều suy nghĩ, gật gật đầu, sau đó tò mò hỏi “Vậy anh Ba đã gặp được chưa?”



“…” Lâu Minh búng lên trán Trần Ngư, cười mắng “Con nít không được hỏi mấy thứ này.”



“Ai là con nít chứ, em đã học đại học rồi đó, trước đó mẹ em còn hỏi có thấy thích bạn học nam nào hay không nữa kìa.” Trần Ngư xoa trán, không phục nói.



“Em …” Em có người yêu mến ở trường rồi sao? Suýt nữa thì Lâu Minh hỏi to lên, chỉ là lời vừa lên khóe miệng đã bị anh cương quyết nuốt lại vào trong.



“Đúng rồi, anh Ba, hôm trước anh nhắn cho em có việc muốn em giúp. Việc gì vậy ạ?” Trần Ngư nhớ đến mấy ngày trước nhận được tin nhắn, thế là thuận miệng hỏi.



“Hai ngày nữa anh muốn đến thành phố Bình, muốn hỏi em có rảnh đi cùng anh không?” Lâu Minh cố nén nụ cười đắng chát hỏi.



“Cùng đi với anh Ba ạ? Em rảnh mà, em đi được.” Trần Ngư không chút do dự gật đầu đồng ý.



Biết rõ câu trả lời của Trần Ngư không có ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ vì phòng ngừa sát khí trên người anhtăng vọt mà thôi, nhưng nỗi đắng chát trong lòng lại chỉ bởi vì câu nói của Trần Ngư mà lặng lẽ tan đi.



anh Ba đã gặp được chưa?



anh Ba đã gặp được rồi, nhưng anh Ba không dám có được cô ấy.



Tác giả có lời muốn nói:



Đức Thành Hoàng: Chờ khi nào về ta sẽ tra một chút, xem có động vật nào có khả năng sẽ tuyệt chủng nữa, để cho hai người này đi cứu vớt đi.