Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 65 : Lục lạc

Ngày đăng: 18:04 19/04/20


Ông Nghiêm tuy là giận dỗi nói đi tìm Ngô Lễ rồi thì không cần tìm ông, nhưng đến khi Mao đại sư thực sự đi xe suốt đêm đến nhờ ông hỗ trợ, ông vẫn theo Mao đại sư đến xưởng vũ khí.



“Sao rồi?” Mao đại sư chờ ông Nghiêm kiểm tra xong, mong chờ hỏi.



“Trong thân thể của cậu ta có hai nguồn sát khí, trong đó một nguồnnhỏ hơn chắc là hấp thu của con cương thi kia.” Ông Nghiêm nói xong, ngạc nhiên nhìn Lâu Minh “Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người có thể hấp thu sát khí của cương thi.”



Lâu Minh nhìn ông Nghiêm nở nụ cười khổ.



“Vậy ông có cách nào giải quyết không?” Mao đại sư hỏi



“Nguồn sát khí của cương thi chưa hoàn toàn hòa nhập với cậu ấy, để tôi thử làm sạch xem có được không.” Ông Nghiêm nói “Nhưng bản thân cậu ấy có sát khí trong người, tôi cũng bất lực.”



“Sát khí của Lâu Minh tương tự như sát khí của cương thi.” Mao đại sư khó hiểu “Ông có thể làm sạch sát khí của cương thi, vì sao không thể làm sạch sát khí trong cơ thể cậu ấy.”



“Muốn làm sạch cũng được thôi. Nhưng cậu nhóc này đoán chừng làkhông sống được đâu.” Ông Nghiêm trợn trắng mắt.



“Sùng Minh, lúc này không phải là lúc nói đùa.” Mao đại sư vội kêu lên.



“Ai đùa với ông.” Ông Nghiêm chỉ vào Lâu Minh nói “Sát khí trên người cậu ta không phải là cơ thể mang theo mà đến từ linh hồn. Nếu như tôi ép buộc làm sạch sát khí trong cơ thể cậu ấy cũng tương đương với việc giết chết linh hồn của cậu ấy. Với lại, sở dĩ tôi có thể làm sạch sát khí cậu ấy hấp thu từ bên ngoài cũng bởi vì nguồn sát khí đó vẫn còn ở trong mạch máu của cậu ấy. Nếu chậm hơn mấy ngày, cậu ấy đã hấp thu hoàn toàn thì ngay cả nguồn sát khí này tôi cũng không thể làm sạch được.”



“Ngay cả ông cũng không có cách nào sao?” Mao đại sư tuyệt vọng nói.



“Tôi là thầy trừ ma, ông nói tôi giết cương thi thì đó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ông muốn tôi làm sạch một cơ thể của cương thi thành cơ thể của người bình thường, thì thật có lỗi, lão già này vẫn không có nổi bản lĩnh như thế.” Ông Nghiêm nói.



“Ngài có ý gì, tôi là một cơ thể của cương thi?” Lâu Minh nghe hai người nói chuyện, kìm không được hỏi.



“Cương thi sống.” Ông Nghiêm nhìn Lâu Minh nói “Ngoại trừ có hô hấp, có nhiệt độ cơ thể ra thì thân thể của cậu không khác gì cương thi. Nếukhông phải Mao Kim Xuyên nói ông ấy đã nhìn cậu từ nhỏ đến lớn, nếu tôi gặp cậu ở giữa đường, không chừng tôi cũng ra tay thu cậu.”



Lâu Minh nghe vậy, bất giác nhớ đến cảnh lúc mới gặp Trần Ngư ở đại học Đế Đô, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.



Lông mày ông Nghiêm nhíu lại, cậu ta nghe thấy tin dữ mà còn mỉm cười, thế là lại xem trọng anh thêm mấy phần.



“Vậy thì phiền ngài làm sạch sát khí của con cương thi kia trước đi.”hiện tại đối với Lâu Minh, có thể làm thân thể khôi phục trạng thái như lúc đầu đã là vô cùng may mắn rồi.



Đợt làm sạch này, chính là ròng rã suốt ba ngày, bộ trưởng Lâu mỗi ngày đều đến một lần. Khi ông biết việc mình đã trăm cay ngàn đắng mới tìm được Nghiêm đại sư nhưng vẫn không giải quyết được sát khítrên người Lâu Minh thì một nỗi bất lực lại nổi lên trong lòng.



Cả đời bộ trưởng Lâu thuận buồm xuôi gió, chỉ có chuyện Lâu Minh là liên tục gặp bất lợi.




“thật xin lỗi, xin lỗi chú.” Trần Ngư vội vàng đứng lên, quay đầu đối diện với vẻ mặt kỳ lạ của anh em nhà họ Nghiêm, nhíu mày nói “Hai người muốn làm gì, định cướp đồ của tôi nữa hả?”



“Ai muốn cướp đồ của cô.” Vì Trần Ngư mà lần trước Nghiêm Hân bị ông nội trách mắng, sau đó nghe mẹ mình nói Trần Ngư còn báo cảnh sát nữa, cảnh sát suýt nữa thì bắt cô ta đến đồn công an. Nghĩ tới đây, Nghiêm Hân thấy Trần Ngư thì tất nhiên là sắc mặt không được vui vẻ.



“Vậy các người vây quanh tôi làm gì?” Trần Ngư hỏi “Chẳng lẽ các người muốn mua đồ cổ.”



“Cái chỗ toàn bán hàng giả, ai mà thèm mua.” Nghiêm Hân nhìn thoáng qua vỉa hẻ, khinh thường nói.



“cô gái này, cô còn nhỏ, sao lại có thể nói như thế, cái gì gọi là hàng giả, cô nói thì phải có chứng cứ nha.” Trần Ngư còn chưa nổi giận thìông chủ cửa hàng đồ cổ đã giành trước.



“thật xin lỗi, thật xin lỗi, em gái tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, ông chủ, mong ông bỏ qua cho.” Nghiêm Uy vội vội vàng vàng kéo em gáira phía sau, vừa xin lỗi ông chủ cửa hàng.



“Mọi người biết nhau sao?” Lục Ninh thấy thế thì kinh ngạc nói.



“anh Lục Ninh, anh đừng để ý đến cô ta, cô ta không chết được đâu.” Nghiêm Hân tức giận.



“Tôi đương nhiên là không chết được, tôi cũng không phải là ngườikhông biết lượng sức mình mà chạy ra ngoài bắt cương thi, nhàn rỗikhông có chuyện gì làm mà đi cướp pháp khí của người khác.” Trần Ngư ám chỉ nói.



“Bắt cương thi, em cũng là Thiên Sư sao?” Lục Ninh vừa dứt lời, lục lạc bên hông cậu ta lại rung lên lần nữa.



Mà la bàn bên trong túi vải của Trần Ngư cũng tham gia náo nhiệt rung động theo.



“Đinh linh linh!”



“Vù vù vù!”



một xướng một họa tựa như là bạn cũ lâu ngày gặp nhau.



Hai người liếc nhau, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.



Tác giả có lời muốn nói:



La bàn: Lục lạc, lục lạc, chúng ta lại gặp nhau rồi.



Lục lạc: Cậu là đồ quỷ, lăn đi!