Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 67 : Chuông ‘chiêu hồn’

Ngày đăng: 18:04 19/04/20


Lục Ninh đang cùng Ma Vương vật lộn, trông thấy la bàn bỗng nhiên xuất hiện thì ngạc nhiên quay đầu “Trần đạo hữu!”



Trần Ngư nhìn vẻ mừng rỡ của thiếu niên, động tác đưa tay muốn gọi la bàn về đột nhiên dừng lại, cô chột dạ quay đầu hỏi Lâu Minh “Nếu bây giờ mà em bỏ đi thì có phải là không tử tế lắm không?”



“Đây chính là Ma Vương?” Lần trước, khi gặp phải Ma Vương, Mắt âmDương của Lâu Minh vẫn chưa mở phong ấn nên đây là lần đầu tiên Lâu Minh nhìn thấy hình dáng của Ma Vương.



Thân thể Ma Vương khổng lồ, cao bằng tòa nhà hai tầng đang bay giữakhông trung, cái miệng há rộng đang không ngừng cắn nuốt các hồn ma xung quanh. một đôi mắt đỏ hồng như máu sáng rực lên như đèn lồng, lập lòe trong đêm tối làm người khác phải rùng mình.



“Vâng.” Trần Ngư cảm nhận linh lực trong cơ thể mình, mới chỉ khôi phục được khoảng một phần ba, nơi này không phải là Đế Đô, khôngcó biệt thự nhỏ của nhà họ Lâu để gia tăng linh khí cho cô nên tốc độ khôi phục của cô chậm hẳn đi.



Mặc dù các linh hồn bị cắn nuốt đều là cô hồn dã quỷ nhưng nhìn họ bị cắn nuốt như vậy cũng có chút không đành lòng, Lâu Minh do dự mộtchút rồi bước về phía trước.



“anh Ba, anh định đi đâu?” Trần Ngư kéo tay Lâu Minh lại.



“Em ở đây chờ anh một chút, anh đi xử lý con Ma Vương kia.” Lâu Minhnói rồi định cởi nút ngọc ở tay trái ra.



“không được.” Trần Ngư giữ chặt nút ngọc lại không cho Lâu Minh cởi ra.



Lâu Minh kinh ngạc nhìn Trần Ngư.



“anh Ba, cởi nút ngọc ra thì bùa trấn sát không thể phong ấn sát khí của anh nữa.” Mặc dù bùa trấn sát của Trần Ngư lợi hại, nhưng cũng chỉ có thể phong ấn được sát khí còn dư của Lâu Minh sau khi đã được nút ngọc phong ấn lần một. Lúc ở trường học, sở dĩ cô có thể dùng bùa trấn sát phong ấn sát khí của Lâu Minh là bởi sát khí của anh đã được khí lành tiêu trừ bớt.



“anh biết.” Chính bởi vì biết nên Lâu Minh mới định cởi nút ngọc để lợi dụng sát khí của chính bản thân anh diệt trừ Ma Vương.



“anh Ba, linh lực của em mới khôi phục được ba phần. Nếu sát khí củaanh lại bùng phát thì em sẽ không có khả năng phong ấn được đâu.” Trần Ngư nhắc nhở.



một khi sát khí của anh Ba bùng phát mà cô không có khả năng kiềm chế thì hậu quả xảy ra khó mà lường được.



“…” Lâu Minh muốn nói, anh chỉ cởi nút ngọc một chút mà thôi, khôngđến mức để sát khí bùng phát, nhưng rồi lại nghĩ đến tình trạng cơ thể gần đây của mình, anh lại không thể chắc chắn gì nữa. Mao đại sư đãdặn đi dặn lại, anh không được tùy ý cởi nút ngọc ra.



Hơn nữa, so với Ma Vương, thì sự tồn tại của anh còn là điều đáng sợ hơn cả.



“anh Ba, anh chờ ở đây đi, em đi cho.” Trần Ngư nói xong thì chạy xông lên.



“Thi Thi …” Lâu Minh giật mình, anh biết, Thi Thi đánh không lại Ma Vương.



Lục Ninh thấy Trần Ngư chạy tới, gấp gáp hỏi “Trần đạo hữu, chúng ta cố gắng cầm cự với Ma Vương, ông nội Nghiêm sắp đến rồi.”



“anh có vẽ được bùa ‘mời thần’ không?” Tu vi của Ma Vương quá cao, cả hai người đều không phải là đối thủ.



“Em định mời người nào?” Lục Ninh hỏi



“Ma Vương!” Lần trước, khi cô suýt nữa bị Ma Vương đánh bị thương, ông Ngô đã dạy cô vẽ bùa ‘mời thần’. Lần sau nếu cô gặp ác ma mà đánh không lại thì có thể dùng bùa ‘mời thần’ để mời Ma Vương chính tông của âm phủ.



Ma Vương đều dựa vào việc cắn nuốt hồn ma để mạnh lên, nhưng Ma Vương của âm phủ đã vào biên chế của âm phủ thì không thể tùy tiện cắn nuốt hồn ma. Cho nên, nếu có Thiên Sư có thể dùng bùa ‘mời thần’ để gọi Ma Vương đến, Ma Vương có món ngon tẩm bổ như vậy chẳng những sẽ cắn nuốt luôn mà còn rất cảm kích Thiên Sư. Chỉ tiếc bây giờ linh lực của Trần Ngư không đủ, không thể vẽ bùa để mời Ma Vương đến.


Thực lực của Ma Vương lúc nãy đã được Mao đại sư phổ cập khoa học cho ông khi trên đường đến đây. Ở thành phố Bình này, chỉ có tu vi của Nghiêm Sùng Minh mới có thể đối đầu với Ma Vương, ngay cả Mao đại sư cũng chưa chắc đánh lại nó. Vậy mà Trần Ngư, theo lời cô bé nói là linh lực chưa được khôi phục hoàn toàn mà có thể đánh cho Ma Vương chạy …



Ánh mắt bộ trưởng Lâu lại nhìn qua Lâu Minh.



“Ba ạ.” Lâu Minh chào.



“không việc gì là tốt rồi.”



==



Rạng sáng hai giờ rưỡi, Trần Ngư đang say giấc nồng thì bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.



Trần Ngư ngồi dậy mở cửa, ngạc nhiên nhìn anh lính lạ mặt đang đứng trước cửa phòng. “anh là?”



“Tiểu thư Trần Ngư, bộ trưởng Lâu muốn gặp cô tâm sự.”



“Bộ trưởng Lâu? Bác Lâu á?” Trần Ngư do dự một chút, mặc dù cảm thấy kì lạ nhưng vẫn quay vào phòng mặc thêm áo khoác rồi đi theoanh lính.



Khi hai người vừa rời khỏi phòng thì đã bị Hà Thất đứng trong bóng tối phát hiện, ánh mắt của Hà Thất đối diện với ánh mắt của anh lính dẫn Trần Ngư ra ngoài.



anh lính thu hồi mắt, tiếp tục đi về phía trước, Hà Thất đứng sững người tại chỗ.



Đó là cảnh vệ của bộ trưởng Lâu?



Bộ trưởng Lâu muốn gặp tiểu thư Trần Ngư.



Phải nhanh chóng đi báo cho Tam thiếu mới được!



Hà Thất vừa định xoay người báo cho Lâu Minh, nhưng động tác đột nhiên dừng lại.



Có lẽ, có một số việc, tuy là Tam thiếu không muốn nói nhưng vẫn cần phải có người nói cho tiểu thư Trần Ngư biết.



Tác giả có lời muốn nói:



Nhóm bát quái của các trợ lý.



(Trợ lý Hà, hôm nay cậu phản bội Tam thiếu. Sao cậu lại không nói cho Tam thiếu biết chuyện bộ trưởng Lâu tìm tiểu thư Trần Ngư.)



Hà Thất (Cậu thì biết cái gì, bộ trưởng Lâu là người càng mong cho Tam thiếu và tiểu thư Trần Ngư đến được với nhau đó. Đây là ngườimột nhà, hiểu chưa?)



(đã hiểu!)



(đã hiểu …)



(Xin dạy cho chúng tôi …)