Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 69 : Trúng đạn

Ngày đăng: 18:04 19/04/20


Gần đến thời gian cuối năm, nhân viên công vụ lũ lượt về quê ăn Tết, thành phố vốn đông đúc, nhộn nhịp dần trở nên vắng vẻ, ngay cả thế giới trên mạng cũng không còn náo nhiệt như trước.



Nhân viên phòng Net Tiểu Triệu cầm hộp cơm mới gọi bên ngoài đi đến khu không hút thuốc.



“Ông ngoại, ăn cơm thôi ạ.” Tiểu Thiệu lấy phần ăn của ông Ngô để lên bàn.



“Cậu đặt ở bàn đi, chờ ta đánh xong ván này cái đã.” Ông Ngô nhìn chăm chú vào màn hình, hai mắt không di chuyển một chút nào.



Tiểu Thiệu nhìn thoáng qua màn hình vi tính cảnh đang đánh nhau dữ dội, mặc dù cậu ta đã sớm biết kỹ năng siêu phàm của ông Ngô nhưng mỗi lần nhìn thấy đều không kìm được sự ngạc nhiên “Ông ngoại, người này cũng giỏi quá ha, ông gặp được đối thủ rồi này.”



Trong trò chơi, hai nhân vật đang đánh nhau kịch liệt, PK tương đương nhau.



Ông Ngô không trả lời, một tay ông để trên bàn phím, một tay cầm con chuột, cho đến khi nhờ còn một chút máu mà chiếm được ưu thế trước đối thủ mới trầm tĩnh lại, quay đầu hỏi “Cậu mua cơm thịt băm hương cá phải không?”



“Vâng, nhưng chỗ ông ngoại hay ăn, người ta đóng cửa về quê ăn Tết rồi, con mua của quán khác, cũng không biết là có ngon như chỗ cũ hay không.” Tiểu Thiệu vừa nói vừa ăn phần cơm của mình.



Ông Ngô cũng không kén chọn, mở hộp cơm, từ từ xúc ăn.



“Ông ngoại, ông đã ở đây hơn nửa năm rồi, sao hết năm rồi ông khôngvề nhà?” Tiểu Thiệu quả thực là rất tò mò, trước kia cậu ta chỉ gặp những thiếu niên mới lớn nghiện game, ông Ngô đã làm cậu ta mở mang kiến thức, làm cậu ta được gặp một người cao tuổi nghiện game.



“không về.” Ông Ngô vô cũng lạnh lùng ném ra hai chữ.



Đến Tết không về nhà, hoặc là giống cậu ta vì kiếm tiền mà không thể về nhà, hoặc là giống ông chủ của cậu ta, bị người nhà thúc giục kết hôn mà không muốn về nhà. Còn vẫn không về nhà, chắc chắn là có nhà nhưng không thể trở về a.



Trách không được ông ngoại suốt ngày ngâm mình ở quán net, chắc là vì con gái không có hiếu rồi, không muốn nuôi ông.



“Chát!”



“Ái!” Ông Ngô đập một phát lên đầu Tiểu Thiệu làm cậu ta đau đến nhe răng trợn mắt “Ông ngoại, sao ông lại đánh con.”



“Lúc nãy nhìn thái độ cậu nhìn ta, không biết tại sao lại cực kì đáng ăn đòn.” Bởi vậy ông Ngô mới không thể khống chế được bàn tay mình.



Tiểu Thiệu bĩu môi, quyết định không thèm chấp với ông lão côi cút này.



“Đinh!”



Lúc này, điện thoại di động của ông Ngô bỗng vang lên.



“Ông ngoại, ông có tin nhắn kìa, chắc là cháu gái của ông nhắn đó.” Tiểu Thiệu nhắc nhở.



“không phải.” Đầu ông Ngô không thèm nhấc lên “Cháu gái ta không có số điện thoại của ta, có việc gì nó chỉ có thể nhắn trên QQ.”



“…” Đồng chí Tiểu Thiệu theo bản năng nhìn thoáng qua màn hình máy tính của ông lão, ngạc nhiên hỏi “Sao ông không mở QQ lên?”



“Bây giờ không phải là sắp đến Tết rồi sao? Ta sợ cô nhóc kia nói ta đến Đế Đô ăn Tết.” Ông lão đáp.



“… Vậy ông cũng không thể luôn tắt QQ chứ, nếu ông không muốn đithì từ chối là được rồi.” Tiểu Thiệu nói.



“Ai, lớn tuổi rồi, ta sợ mình mềm lòng.” Ông Ngô thở dài nói.



Mềm lòng? Mềm lòng cái gì? Tiểu Thiệu không tiện hỏi, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.



Cơm nước xong xuôi, Tiểu Thiệu phát hiện ông Ngô xem điện thoại, liền thuận miệng hỏi “Ai nhắn tin cho ông vậy ạ?”



“Chiến đội Du Long.” Ông Ngô xem xong tin, tiện tay ném điện thoại lên bàn.



“Ai cơ ạ??”



Ông Ngô chỉ chỉ poster trên tường “Hình như là chiến đội này này.”
Nghe được giọng nói quen thuộc, Trần Ngư ngẩng đầu nhìn, khi cô nhìn thấy hồn phách của Trần Dương đứng trước mặt mình không xa, hai mắt đột nhiên trừng to.



“Mặc dù anh biết là em có thể nhìn thấy anh, nhưng gặp nhau ở tình huống như thế này vẫn là một trải nghiệm mới lạ mà kỳ quái.” Trần Dương nhịn không được mà cười lên một tiếng.



“anh Hai …” Trần Ngư há to miệng, trong lòng vô cùng khó chịu.



“Sau này … ba mẹ đành nhờ vào em.” Trần Dương quay đầu nhìn mẹ Trần đang khóc đến sắp ngất đi và ba Trần hai mắt đỏ vằn tuyệt vọng, vẻ mặt vô cùng áy náy nói.



Giọng nói Trần Dương khàn khàn “Đồng ý với anh, em chăm sóc cho ba mẹ thật tốt nhé, cũng quan tâm đến mình nhiều hơn.”



Trần Dương giơ tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Trần Ngư “Mọi người … đều đừng quá đau lòng.”



“Thời gian đã hết rồi.” Hai người còn chưa dứt lời, quỷ sai bỗng nhiên lại xuất hiện.



Trần Ngư cực kỳ khó chịu nhìn quỷ sai.



“Còn … còn một phút nữa.” Quỷ sai không hiểu sao lại chột dạ, nói.



“Tít tít tít …” Trong phòng bệnh bỗng nhiên vang lên tiếng còi chói tai, mẹ Trần nhìn máy điện tâm đồ từ từ biến thành đường thẳng, tuyệt vọng nhào lên người con trai, dường như chỉ cần ôm chặt lấy Trần Dương thì anh sẽ không rời đi.



“Dương Dương, Dương Dương, con cố gắng chịu đựng đi mà. Con đừngđi, con đừng bỏ mẹ mà.”



“Trần Dương!” Nước mắt thị trưởng Trần cuối cùng cũng rơi xuống.



Nhìn ba mẹ đau lòng muốn chết, trên gương mặt cương nghị của Trần Dương rơi xuống hai hàng nước mắt, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, Trần Dương cảm thấy mình thật là người con bất hiếu.



“Chăm sóc cho ba mẹ thật tốt nhé.” Biết mình không còn thời gian, Trần Dương đỏ mắt, đi qua Trần Ngư về phía quỷ sai.



Khi anh sắp lướt qua Trần Ngư, bỗng dưng Trần Ngư đưa tay ra giữ tayanh lại.



“…” Trần Dương kinh ngạc quay đầu.



“cô muốn làm gì?” Quỷ sai luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện lớn rồi.



Trong mắt Trần Ngư hiện lên sự kiên quyết, cô cắn răng một cái, tay trái lôi hồn phách của Trần Dương trở lại, tay phải hướng về phía quỷ sai, hô lên “Đứng yên!”



Hồn thể của quỷ sai bị giữ chặt không nhúc nhích được, cậu ta hoảng sợ nhìn về phía Trần Ngư kêu lên “cô đừng làm loạn nha.”



“Thi Thi, em định làm gì vậy?” Trần Dương cũng vô cùng ngạc nhiên.



Trần Ngư không trả lời, cô dắt hồn phách của Trần Dương, chạy nhanh đến bên giường bệnh, sau đó đưa hồn phách của anh trở lại thân thể.



Trước khi sinh khí của anh trai tan đi hết, cô nhất định phải cứu đượcanh trở về.



Ông nội, con muốn dùng thuật cấm.



Tác giả có lời muốn nói:



Nhân viên tiệm net: Con bỏ học trung học đến đây làm quản trị mạng chính là vì muốn được tham gia chiến đội.



Ông Ngô: Vậy thì sao?



Nhân viên tiệm net: Ba năm, con đã mười chín tuổi rồi mà vẫn chưa thực hiện được ước mơ của mình, vậy mà chiến đội Du Long lại mời ông.



Ông Ngô: Năm nay ta đã sáu mươi chín tuổi rồi, nhóc con, cậu vẫn còn năm mươi năm đường đi nữa.



Nhân viên tiệm net: …. (rất muốn đánh người)