Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 71 : Di chứng

Ngày đăng: 18:05 19/04/20


Hướng Nam đứng một bên, “trơ mắt’ nhìn Trần Ngư đưa người cứu trở về, sau đó mới ra hiệu cho quỷ sai rời đi cùng cậu ta.



Linh lực trong người Trần Ngư trong quá trình sử dụng thuật cấm đã bị tiêu hao hết, giai đoạn cuối cùng đều phải dựa vào linh lực của la bàn cung cấp mà chống đỡ, Hướng Nam cũng phát hiện Trần Ngư sắpkhông chịu nổi mới kịp thời mang quỷ sai rời khỏi phòng bệnh.



Trước đó, Hướng Nam không rời đi là vì Trần Dương chưa hoàn toàn được cứu trở về, sổ Sinh Tử chưa có thay đổi thì cậu ta còn có nghĩa vụ ngăn cản, cậu ta không rời đi trước là sợ quỷ sai nhìn ra manh mối.



Trần Ngư chờ Hướng Nam dẫn quỷ sai rời đi, sức lực chống đỡ cuối cùng tiêu tan, cả người như vũng bùn xụi lơ dưới chân giường. La bàn cũng đột nhiên rơi choang xuống đất.



“Thi Thi!” Ở một bên nhìn từ đầu đến cuối, ba mẹ Trần vội vàng chạy tới, thị trưởng Trần nhanh chóng bế Trần Ngư lên.



“Thi Thi, con làm sao vậy, con đừng dọa mẹ mà.” Mẹ Trần run giọng hỏi, bà không thể tưởng tượng được trong cùng một ngày mà cả con trai con gái đều gặp chuyện, làm sao bà có thể chịu đựng được đây.



“Con không sao … Con chỉ bị đuối sức thôi, ngủ một giấc là khỏe thôi mẹ.” Trần Ngư yếu ớt nói “Ba mẹ tìm bác sĩ, kiểm tra xem anh trai có phải không sao rồi không.”



Trần Ngư nói xong câu đó, nghiêng đầu qua một bên, hôn mê bất tỉnh.



“Thi Thi, Thi Thi …” Mẹ Trần thấy con gái bỗng nhiên bị hôn mê thì bị dọa mất hồn, bà đưa tay ra lay người con gái, vừa lay được hai lần thìbị ba Trần cản lại.



“Thi Thi chỉ bị choáng vì quá mệt mỏi thôi.” Thị trưởng Trần tỉnh táo hơn bà xã nhà mình nhiều, ông còn nhớ rõ trước khi hôn mê con gái đãnói “Bà đi tìm bác sĩ coi Dương Dương sao rồi.”



“Dương Dương …” Lúc này mẹ Trần cũng lấy lại tinh thần, hai vợ chồng quay đầu nhìn về giường bệnh, nhìn lên máy điện tâm đồ phía đầu giường, trên màn hình biểu thị gợn sóng có quy luật và tiếng máy bíp bíp nhắc nhở vô cùng rõ ràng. Dường như cách đây không lâu, mộtchùm sáng chói xuất hiện trên người Dương Dương mà họ đã nhìn thấy chỉ là ảo giác.



==



Bên ngoài bệnh viện, Hướng Nam thân thiết nói chuyện cùng quỷ sai “Cậu tên gì?”



“Bẩm Phán Quan đại nhân, tôi tên là Triệu Nghị.” Quỷ sai Triệu Nghị đáp.



“Tôi đã từng gặp cậu.” Hướng Nam nói “Chúng ta đã cùng tham gia khóa huấn luyện cho người mới của Hắc Bạch Vô Thường.”



“Đại nhân, ngài còn nhớ tôi sao.” Triệu Nghị không ngờ cậu ta chỉ làmột quỷ sai nho nhỏ mà có thể lưu lại ấn tượng trong mắt Phán Quan, lập tức vô cùng kích động “Tôi và đại nhân cùng tham gia khóa huấn luyện người mới của hai đại nhân Hắc Bạch Vô Thường, tôi cũng giống ngài, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm đó.”



“Đây là nhiệm vụ thứ nhất của cậu đúng không?” Hướng Nam hỏi.



“Đúng thế. Đáng tiếc là thất bại rồi.” Vẻ mặt Triệu Nghị vô cùng ảo não.



“Đây cũng là nhiệm vụ thứ nhất của tôi.” Vẻ mặt Hướng Nam cũng vô cùng ưu sầu, cảm thán “thật vất vả mới tìm được công việc này a.”



“Đúng thế đó! Tôi thi ba mươi năm mới đậu được công chức.” Triệu Nghị vô cùng đồng cảm.



“Tôi chờ sáu trăm năm mới được làm phán quan, cũng không dễ dàng chút nào.” Hướng Nam ‘vô cùng phiền muộn’ nói “Cậu nói xem, sao chúng ta lại xui xẻo như vậy chứ, nhiệm vụ đầu tiên đã gặp phải Thiên Sư lợi hại như vậy.”



“Đúng đó, nếu trên dương gian Thiên Sư nào cũng lợi hại thế này thìchúng ta còn có việc để làm nữa không đây?” Triệu Nghị gật đầu phụ họa.
Vừa trải qua sự việc cha con nhà họ Liễu đổi mệnh, Lâu Minh biết việc cải mệnh trái ý trời sẽ chịu trừng phạt rất lớn, anh sợ Trần Ngư xảy ra chuyện.



“Em không cải mệnh trái ý trời, em chỉ thu lại sinh khí của anh Hai thôi.” Trần Ngư nói rồi bỗng nhiên đỏ mắt “anh Ba …”



Lâu Minh nghe Trần Ngư nói không cải mệnh trái ý trời thì thở phàomột hơi, sau đó nhìn trong video hai mắt Trần Ngư đỏ lên “Em … Sao vậy? đã xảy ra chuyện gì?”



“anh Ba …” Linh lực bỗng nhiên không thể huy động, thân thể lại khôngthoải mái, ông nội thì liên lạc không được, trong lòng Trần Ngư sợ hãi, mất tinh thần. Bây giờ lại được Lâu Minh hỏi thăm như vậy, rốt cuộc Trần Ngư không nín được, òa khóc nức nở “anh Ba … em … hình như em không thể sử dụng linh lực được nữa rồi, hu hu … “



“Em đừng khóc, em đừng khóc mà.” Lâu Minh thấy Trần Ngư khóc nức nở như thế thì luống cuống tay chân an ủi, vậy mà anh lại không thể đến bên cô được vì thế lại vô cùng đau lòng.



“Nếu em không thể sử dụng linh lực được nữa thì làm sao bây giờ? Hu hu … Mặc dù trước kia em không thích làm thầy trừ ma đâu, nhưng bây giờ em cảm thấy hơi thích một chút rồi, tiền sửa đường không biết emđã kiếm đủ hay chưa nữa, hu hu …” Trần Ngư càng khóc càng đau lòng.



“không sao, không sao đâu, có lẽ linh lực chưa khôi phục lại thôi.”



“trên người em có linh lực, nhưng em lại không huy động được, hu hu … Làm sao bây giờ …”



“Ngày mai anh sẽ hỏi Mao đại sư, em đừng khóc nữa, mọi chuyện chưarõ ràng mà, em đừng suy nghĩ nhiều.”



“Sau này em không thể ra ngoài kiếm tiền được nữa, hu hu …”



“không sao, tiền của anh Ba đều cho em, đừng khóc nữa nha.”



“anh Ba …” Trần Ngư nhìn Lâu Minh ở bên kia video, khóc càng đau lòng “Nếu em không thể sử dụng linh lực nữa, sau này sát khí của anhbùng phát thì phải làm sao? Hu hu … em không muốn anh có chuyện gì đâu.”



“Em đừng khóc … Em đừng lo lắng cho anh, anh không sao đâu.” Lâu Minh vừa đau lòng, vừa cảm động, đến lúc này rồi mà Trần Ngư vẫn còn lo lắng không có ai phong ấn khi sát khí của anh bùng phát.



“Hu hu …” Trần Ngư đau lòng gần chết. Sao cô có thể không lo lắng cơ chứ, cuộc sống của con người có hai việc quan trọng nhất là tiền tài và tình yêu. Bây giờ không thể sử dụng linh lực, tiền không thể kiếm, ngay cả tình yêu cũng không thể bảo vệ được, hu hu hu …



Cuộc sống còn gì là vui thú nữa a …



Tiếng khóc của Trần Ngư từng tiếng một truyền đến giống như có người cầm con dao đâm từng nhát từng nhát vào tim anh. Lâu Minh vô cùng khó chịu, nhưng trừ việc nhắc đi nhắc lại câu em đừng khóc nữa,anh không biết mình có thể làm gì khác.



Lâu Minh nôn nóng đến mức hai mắt đỏ bừng, nhưng rồi lại bất lực.



Lâu Minh, mày thật là vô dụng, người mày thích đang khóc, vậy mà ngay cả một cái ôm mày cũng không thể cho cô ấy, thậm chí mày cònkhông tùy ý ra khỏi sân cái nhà này nữa.



Tác giả có lời muốn nói: 



Từ quán net ra sân bay, ông Ngô liên tục gọi điện cho Trần Ngư nhưng đầu dây bên kia không có người nghe máy.



Ông Ngô: Con nhóc chết tiệt kia, nó đã bị âm phủ bắt đi rồi ư.