Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 812 : Chuyển biến tốt đẹp 2

Ngày đăng: 18:05 19/04/20


Một thời gian này chính là ngủ một tuần lễ, nếu như không phải là ông Ngô đã nhắc nhở trước, người trong nhà họ Lâu và Mao đại sư chắc chắn là lo lắng muốn chết.



Nhưng mặc dù ông Ngô đã sớm dự báo nhưng một người nào đó vẫn không ngừng hỏi mỗi ngày.



“Ông lão, rốt cuộc là anh Ba còn ngủ đến khi nào mới tỉnh a?” Mỗi lần từ nhà họ Lâu về hoặc trước khi đi đến nhà họ Lâu, Trần Ngư đều hỏi một câu như vậy.



“Nhanh thôi.” Ông Ngô hờ hững trả lời.



“Lần nào ông cũng nói vậy hết á. Nhưng một tuần lễ đã qua, con sắp phải khai giảng rồi mà anh Ba vẫn còn chưa tỉnh nữa.” Trần Ngư không hài lòng nói.



“Sao? Con vì đàn ông mà ngay cả việc học cũng không cần nữa?” Trước kia, con nhóc này yêu thích nhất là việc học hành, mỗi ngày đều la hét phải làm đề thi đại học. Bây giờ vất vả thi đậu đại học, vì một người đàn ông mà muốn bỏ ngang?



Trần Ngư lo lắng quay đầu lại, phát hiện cửa phòng vẫn đóng thì thở phào một hơi, may quá, ba mẹ không có nghe thấy.



“Ông đừng chơi trờ chơi nữa, mau cùng con đi xem sao.” Trần Ngư cũng bị việc ông Ngô ham chơi trò chơi mà tức muốn chết.



“Hai ngày trước đã xem rồi mà.” Đầu ông Ngô không thèm quay lại, nói.



Trần Ngư im lặng, chỉ có thể tung ra đòn sát thủ “Con đi đóng router.”



“Đừng, đừng, ông đang đánh phó bản đó. Rớt mạng sẽ bị diệt toàn đội đó.” Có đứa cháu gái mà mỗi lần nói đến việc của Lâu Minh thì lại muốn đóng router, thực sự làm mệt tim mà “Ông không phải đã nói rồi sao? Sở dĩ Lâu Minh bị hôn mê là vì khi cậu ấy ngăn cản Thiên Lôi, năng lượng linh hồn bị tiêu hao quá nhiều, chờ đến khi năng lượng linh hồn của cậu ấy khôi phục thì tự nhiên là cậu ấy sẽ tỉnh lại thôi.”



Đêm giao thừa ấy, khi Thiên Lôi sắp đánh xuống, ánh sáng lóe lên từ người Lâu Minh chính là năng lượng linh hồn của anh. Mỗi lần nhớ đến một màn này, ông Ngô đềukhông nhịn được mà cảm thán một câu, có thể chịu đựng được sát khí khổng lồ như thế thì năng lượng linh hồn của cậu ta quả nhiên là không tầm thường.



“Nhưng mà đã một tuần lễ rồi.” Trần Ngư lo lắng nói.



“Biệt thự nhà họ Lâu có linh lực rất dồi dào, tốc độ hồi phục của Lâu Minh đã là nhanh rồi.” Ông Ngô nói “Năng lượng linh hồn có thể chắn được Thiên Lôi sao có thể dễ dàng hồi phục được, con cứ kiên nhẫn đi.”



Trần Ngư nhếch miệng, lại nghĩ đến một chuyện “Ông nội, đưa chuông chiêu hồn cho con.”



Tay đang cầm chuột của ông Ngô chợt cứng đờ “Con muốn làm gì?”


“Thực ra anh chưa được gặp bà anh bao giờ.” Lục Ninh cười nói “Chỉ là vì thiên phú của anh tốt nhất nên người nhà đưa chuông chiêu hồn cho anh thôi.”



“anh cho tôi thật sao?” Trần Ngư vẫn có chút không tin.



“Chỉ có trong tay em nó mới phát huy hết uy lực vốn có của nó.” Lục Ninh nói “anhnghĩ, nếu bà nội của anh biết thì cũng sẽ vui vẻ thôi.”



“Vậy … tôi cũng không khách sáo nữa.” Sau khí xác định người ta thật lòng muốn chocô, Trần Ngư vội vàng cầm lấy, dường như là sợ chỉ chậm một giây thôi thì người ta lại đổi ý.



“Vù!”



“Đinh linh!”



Dường như là nhận ra bọn chúng không phải tách ra nữa, la bàn và chuông chiêu hồn liền rung lên một cái nữa rồi hoàn toàn yên tĩnh lại.



“Quả nhiên …” Lục Ninh trông thấy vậy thì nở nụ cười.



“Từ giờ chúng ta sẽ trở thành bạn bè, sau này có việc gì cần giúp đỡ thì anh cứ tìm tôi, tôi sẽ không thu tiền của anh.” Có được chuông chiêu hồn, hiếm khi mà Trần Ngư hào phóng một lần.



“Được, vậy anh cũng không ngại đâu đấy.” Nếu dùng chuông chiêu hồn mà có thể kết bạn được với một Thiên Sư lợi hại như vậy, thực ra nếu nghĩ kĩ thì chưa biết là ai có lợi hơn ai đâu.



Trần Ngư quay đầu, nói với Lương Vũ đang đứng bên “Vậy cậu chuyển cho tôi năm triệu sáu là được rồi, phần của Lục Ninh không cần tính.”



“…” Mạng của mình chỉ đáng giá một triệu bốn trăm ngàn thôi sao, Lục Ninh quả thậtlà cảm thấy dở khóc dở cười.



Tác giả có lời muốn nói:



La bàn: Linh Linh, rốt cuộc cậu cũng quay về rồi!



Chuông chiêu hồn: Năm đó, lão già đem tôi đi ‘nịnh’ con gái nhà người ta, kết quả gáithì không mang về nhà được mà còn ném tôi ở ngoài bao nhiêu năm.



Ông Ngô: …