Xí Đồ Tiện Nhân

Chương 14 : Việc lớn cả đời (1)

Ngày đăng: 02:34 22/04/20


Mấy ngày nay Mạnh Chu đều ở trong phòng nhìn ngắm thật kỹ đôi câu đối này, dường như cũng nghiên cứu thật kỹ càng từng nét bút.



Lục Yêu bưng một chén sứ nhỏ đi vào, đôi mi thanh tú nhíu lại, oán trách: “Tiểu thư, người đã xem ba bốn ngày rồi, rốt cuộc bên trong giấy trắng mực đen thế này có gì chứ?” đặt khay xuống, thổi một vòng trên chén sứ rồi để lên bàn, Lục Yêu lại nói, “Đây là cháo lúa mạch em đã nhờ phòng bếp nấu, tiểu thư mau ăn để bồi dưỡng khí sắc.”



Mạnh Chu nhìn chăm chú thêm một lát, bỗng thoáng hiện ý cười trên môi, đưa mắt nhìn Lục Yêu đang nhìn chằm chằm mình, hưng phấn nói: “Nhanh đi chuẩn bị bút mực.”



Lục Yêu đánh bạo nhét chén sứ vào tay tiểu thư, đôi lông mày nhíu chặt lại, cương quyết nói: “Người ăn cháo trước đi đã.”



Mạnh Chu cũng không tức giận, cố gắng húp cho xong chén cháo trong một ngụm, lúc môi gần như bị phỏng thì kêu la lên. Cảnh tượng này làm Lục Yêu sợ tới mức kêu lên: “Chậm một chút, người chậm một chút.” Sợ là lần sau tiểu nha hoàn này cũng không dám ép chủ tử nhà mình ăn cháo nữa.



Giấy Tuyên Thành được trải ra, bút lông sói đầy mực nước. Cổ tay Mạnh Chu khẽ động theo đầu bút viết ra một chữ, sau đó so sánh với hai câu đối. Nàng không khỏi cười thầm, lại gọi Lục Yêu đến xem.



Lục Yêu vô cùng kinh ngạc: “Tiểu thư, đây không phải là câu đối của Vạn cô nương viết sao, tại sao lại giống chữ của tiểu thư như đúc vậy…Không đúng, người chỉ giỏi viết chữ tiểu triện, chưa bao giờ thử qua loại bút pháp vuông thẳng thế này mà.”



Mạnh Chu thổi một hơi lên giấy, nhíu mày cười: “Giống như đúc sao? Cũng không uổng phí ta xem lâu như vậy.”



Hai chủ tớ nói chuyện thêm một lát, lại nghe thấy tiếng gọi của một nha hoàn ngoài rèm: “Đại tiểu thư có ở trong đó không, lão gia mời người qua đó.”



Lục Yêu vui mừng nhướng mày, giọng điệu vui vẻ: “Tiểu thư, e rằng nhân duyên của người tới rồi!” Nói xong vội vàng đi tìm quần áo mang tới.



Mạnh Chu buông cây bút lông sói xuống, vẻ mặt bình tĩnh: Ta thì không tin cả Tần phủ đều không sợ chết giống hắn. Ý nghĩ vừa thoáng qua, khuôn mặt đã bất giác đỏ lên.



Mạnh Chu chỉnh đốn ổn thỏa liền đi đến đại sảnh của nhà chính, từ xa đã nghe thấy có tiếng cười đùa vui vẻ. Gần đây phụ thân bận bịu việc triều chính, nghe nói rất lâu rồi chưa thấy cười, không biết hôm nay đã nghe được chuyện vui gì?




Lạc khoản đương nhiên là ba chữ “Vạn Tuệ Như”, khi hoàn thành nét chữ cuối cùng, Mạnh Chu nhếch môi cười khẽ.



…………………



Sau đó không lâu, trên dưới Mạnh phủ đã truyền khắp tin tức này, tất nhiên là cũng không ít người vỗ tay khen hay, trong đó mợ Hai là vui sướng nhất, bà kích động đến mức suýt tý nữa là lăn từ trên giường xuống, còn cất tiếng cười rõ to trong phòng: Ha ha, nha đầu ngu xuẩn này cùng con ma bệnh của Tần phủ, đúng là sự phối hợp tuyệt vời!



Đại để những phòng khác cũng chỉ là chế giễu.



Chỉ riêng Tương Quân không thể nhếch mép cười nổi, thậm chí nàng bất chấp bị kim đâm vào ngón tay, bất chấp tiếng kinh hô của nha hoàn, chỉ nghe vang vọng bên tai lời của Sơn Dương đạo nhân nói với nàng: “Mạnh phủ chắc chắn là nơi phượng hoàng trú ngụ, ha ha, nhưng e rằng tỷ tỷ Mạnh Chu của cô sẽ phải gả cho nhân trung long phượng, phu quân có thể làm được đại sự cũng không chừng.”



Vì những lời này mà Tương Quân vẫn luôn kiêng dè Mạnh Chu, chỉ sợ nàng ta làm hỏng chuyện tốt của mình, hôm đó trên núi giả Tương Quân thậm chí không tiếc ra tay…Nhưng nàng ta mạng lớn, ngã từ trên xuống mà vẫn không chết!



Lại như hôm đó trong cung, nếu không phải nàng thừa dịp hô lên “Cẩn thận” làm cho Mạnh Chu nhất thời không xem kỹ được, chỉ sợ là lúc đó Mạnh Chu đã sớm thoát khỏi khói thuốc súng….Không biết thế nào lại xuất hiện một Tần nhị công tử cứu nàng ta khỏi vụ hỏa hoạn!



Tương Quân nhìn máu tươi đỏ sẫm trên đầu ngón tay, trong lòng chợt lạnh: Vị làm được đại sự kia chẳng lẽ là Tần Nhị công tử? Hắn với Mạnh Chu mới là nhân duyên trời đã định trước?



Sao lại như vậy? Sao lại như vậy!



Nàng quát nha hoàn đang muốn tiến lên, chậm rãi đưa ngón tay vào miệng, dùng sức mút vào. Trong miệng tràn ngập mùi máu tươi, nàng nhíu mày lại vui vẻ nuốt xuống.



Đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn mát lạnh, kích thích suy tư của nàng, khiến nụ cười của nàng càng lạnh lùng hơn: Hay cho một người làm được đại sự! Hay cho một nhân duyên trời định! Ta lại muốn xem nếu xảy ra chuyện này, hai người các ngươi làm sao mà kết thành vợ chồng.