Xí Đồ Tiện Nhân
Chương 22 : Người tây vực
Ngày đăng: 02:34 22/04/20
Mạnh Chu nghe không hiểu lời của người Tây Vực, nhưng nhìn cử chỉ của người ngoài cửa hẳn là một người có thân phận tôn quý. Thế nên không thể không sinh lòng nghi ngờ: Người Tây Vực có thân phận tôn quý…Chắc hẳn cũng chỉ có người của vương thất, nhưng gần đây ngoại trừ có sứ giả đến mừng lễ cập kê của công chúa Ngọc Ninh thì chưa từng nghe nói có nhân vật nổi tiếng nào của Tây Vực đến đây. Chẳng lẽ là cải trang vi hành? Nếu là cải trang, hà tất phải mang theo một người mặc áo giáp rêu rao khắp chốn như vậy?
Không thể hiểu được, nàng nhìn sang Tần Kha, đã thấy ý cười của hắn dần dần thâm sâu, ánh mắt lạnh lẽo khắc nghiệt, giống như người nọ chưa từng xuất hiện ở cánh cửa kia.
Sợ hắn nhất thời xúc động làm ra chuyện gì đó, Mạnh Chu vội vàng đứng sát lại, nắm chặt tay Tần Kha, ánh mắt kiên định nhìn hắn, kỳ vọng hắn có thể tỉnh táo lại.
Nhìn người nọ từ cửa vẻ khinh bạc bước vào, chân mang một đôi giày Tường Vân bằng tơ vàng, mặc trường sam màu xanh, tay cầm một cây quạt ngọc xanh biếc. Khi ánh mắt Mạnh Chu dừng trên mặt hắn thì không khỏi hít vào một hơi. Chỉ có một chữ để hình dung: xinh đẹp!
Khuôn mặt trắng mịn hơn cả nữ nhi, sắc môi đỏ thắm, mắt phượng xếch lên, đôi mi thanh tú dài mảnh, lúc nhìn xung quanh đã hiện rõ phong thái.
Rõ ràng là một thư sinh nhanh nhẹn mà lại mềm mại như vậy, thật sự là khiến người ta phải cảm thán sự tạo hình của Quỷ Phủ Thần Công.
Lại không biết lúc Mạnh Chu đang quan sát hắn, người nọ cũng đã chú ý đến nữ nhân duy nhất trong phòng, mắt phượng hếch lên, nụ cười mênh mông: “Vừa rồi là cô nương đang nói chuyện sao? Đúng là người đẹp lời hay, chẳng trách có lời đồn đãi mỹ nhân thiên triều như mây, quả nhiên là không uổng công Tắc Khắc Tư đã đi chuyến này.”
Vốn Mạnh Chu còn muốn nói chuyện một chút, lại không biết vừa gặp hắn đã nói ra những lời lẳng lơ như vậy, lập tức đáp lại: “Công tử quá khen, nếu tư sắc của tiểu nữ được coi là mỹ nhân thì ngày ngày công tử soi gương chẳng phải tưởng rằng tiên nhân hạ phàm sao?”
Tần Kha ban đầu còn muốn kiềm chế cảm xúc, nghe được câu này cũng cười lên. Các quốc gia Tây Vực rất thích cầm binh luyện võ, nam tử thì càng lấy sự cường tráng mạnh mẽ để đánh giá vẻ đẹp, cả nữ tử cũng không thích ở nhà tô son điểm phấn, có thể thấy không ít nữ tử đi chân trần nhảy múa trước mặt mọi người hoặc uống thả cửa tâm tình với nam tử. Chỉ sợ là vì gương mặt này mà vị đây đã chịu không ít khinh thường ở Tây Vực rồi.
Tắc Khắc Tư ngồi xếp bằng trước mộ bia, không để ý đến quần áo sẽ dính bùn đất, dường như hắn đang nói chuyện với người đang nằm dưới đất, giọng nói cực kỳ tủi thân: “Cô cô, người xem, biểu ca rất vô tình. Tắc Khắc Tư chỉ là tới thăm hai người, vậy mà huynh ấy lại đuổi con đi, thật là khiến người ta đau lòng khổ sở mà.”
Nhìn Tắc Khắc Tư ngồi dưới đất, giống hệt như một đứa con nít đang làm nũng, Tần Kha không biết phải làm sao.
Mẫu thân vẫn luôn nói tiếng Hán, vì thế có rất ít người biết bà là người Tây Vực, đến nỗi phụ thân cũng không hề phát giác. Tần Kha từ nhỏ đã theo bên người mẫu thân, học chữ và cách phát âm tiếng Tây Vực, nhưng cũng chưa từng lộ ra trước người khác. Hôm nay nói ra thật sự chỉ bởi vì tình hình cấp bách, lo lắng Mạnh Chu sẽ xảy ra chuyện.
Mà hắn cũng chưa bao giờ gặp Tắc Khắc Tư, lại nghe mẫu thân đã từng miêu tả diện mạo của “thân thích” Tây Vực, có một vị tiểu cữu cữu rất tuấn mỹ dị thường, vài năm nay nghe nói vị này có một đứa con trai cũng đẹp tựa thiên tiên. Có lẽ hẳn là người trước mắt đây rồi.
Chung quy cũng là người thân của mẫu thân, mặc dù là lần đầu tiên gặp nhau, Tần Kha vẫn không nhịn được nhắc nhở một phen: “Nếu ngươi thật sự muốn ở lại kinh thành, hãy nhớ không nên trêu chọc vào người có chữ hoàng ở đầu, người Hán xảo quyệt hơn Tây Vực nhiều.” Nhìn dáng vẻ thờ ơ của Tắc Khắc Tư, biết là nghé con mới đẻ không sợ hổ, cho nên Tần Kha cũng không nhiều lời nữa, chỉ kèm theo một câu: “Ngươi có thể yên tâm, sau này có gây ra chuyện gì, ta nhất định sẽ không ra tay tương trợ.”
Nói xong xoay người, lúc xuống núi còn nghe được tiếng la khóc của Tắc Khắc Tư ở vách đá kia: “Cô cô, người xem biểu ca quả thực là vô tình vô nghĩa, lòng dạ độc ác, bất chấp cả tình thủ túc…”
Bước chân Tần Kha vẫn không dừng lại, khoé miệng lại cong lên: Cũng may chưa nói ta là không bằng cầm thú.
Tắc Khắc Tư là người thế nào, người ngoài không biết thì thôi, Tần Kha làm sao có thể quên ---- xếp thứ sáu trong tộc, cũng xưng là Lục vương tử. Mặc dù hắn chỉ là một trong những đứa con của vua Tây Vực, ai có thể chắc chắn hắn sẽ không phải là vua của Tây Vực trong tương lai? Để lộ thân phận như vậy, không biết kinh thành sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây.
Tần Kha nhíu chặt hai hàng mày rậm.