Xí Đồ Tiện Nhân

Chương 27 :

Ngày đăng: 02:34 22/04/20


Trái tim Mạnh Chu như nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng cảm thấy vết thương trên tay lại bị nứt ra, băng gạc cứa vào trong thịt, cảm giác đó thật sự là rất đau! Nàng gắt gao cắn môi, mới có thể chịu đựng không phát ra tiếng kêu.



Đôi môi run lên một lúc, lúc này nàng mới có thể há mồm giận dữ mắng mỏ: "Buông tay!"



Đúng lúc này thân thể nàng đã rơi vào một lồng ngực nở nang, rạng rỡ, vẫn còn giữ lại mùi thơm ở chóp mũi, gợi cho nàng một cảm giác quen thuộc. Trong lòng Mạnh Chu dần dần thả lỏng, thử thăm dò lên tiếng: "Tần Kha?"



Nàng vừa mới lên tiếng, người nọ liền cười, trong bóng tối nàng không thấy rõ khuôn mặt của hắn, chỉ có tiếng nói nhẹ nhàng vang lên: "Ngoại trừ ta ra còn ai có thể vào đây mà bắt lấy nàng hả?



Một tiếng ‘hả’ cuối cùng kia như xông thẳng vào trong óc nàng, trên mặt nàng không kiềm chế được nóng bừng lên. Mạnh Chu cười hai tiếng ngắt lời : "Thật ra là làm gì có ai có dáng vẻ háo sắc như chàng. Như thế nào, còn không mau buông ta ra? Chẳng lẽ muốn ta kêu lên có người vô lễ?"



Lúc nói chuyện nàng sờ sờ cánh tay phải, phát hiện chưa có máu chảy ra. Trong lòng thầm than: may quá!



Nhưng Tần Kha không buông tay ra, hắn cúi người, dính sát vào tai nàng, nhỏ giọng nói: "Vốn dĩ ta định sáng mai mới tới, nhưng sợ đêm dài lắm mộng, cho nên lúc này mới chờ nàng ở phòng thiền. Nhưng nàng thật là, để ta chờ bao lâu, trái lại nàng nên nói cho ta biết làm thế nào để trừng phạt nàng?"



Môi của hắn dính sát vào, da thịt chạm nhau càng toát ra lửa nóng, giờ phút nàyMạnh Chu giống như đưa thân vào biển lửa, nóng bỏng làm nàng không thở nổi. Đang lúc miệng đắng lưỡi khô, chợt nàng nhớ lại lời đùa của Tần Kha lúc trước "Nàng có biết ban đêm là lúc đàn ông trưởng thành kích động nhất không, nếu là ta. . . . ."



Trong người nàng không khỏi khẩn trương, mà sự khẩn trương này lại chia thành hai nửa, một nửa là lo lắng, một nửa kia hẳn là —— hưng phấn!



Mạnh Chu nuốt một ngụm nước miếng thật to, trong lòng thầm nói: nàng phải thật bình tĩnh, xúc động là ma quỷ.



Đang lúc nàng lo lắng không biết làm thế nào để có thể khắc chế dục vọng của Tần Kha, lại phát hiện Tần Kha buông tay ra, người cũng lùi lại một bước dài.



Không lâu sau, cửa phòng thiền cót két đóng lại, làm bên trong phòng thiền ngay cả một tia sáng le lói cũng không có. Tuy Mạnh Chu còn trẻ tuổi nhưng mắt cũng không tốt như vậy. Chỉ cần hơi tối một chút, nàng muốn nhìn cái gì bên cạnh cũng khó vô cùng. Chỉ vì thường ngày nàng không ra cổng trước không bước cổng sau, mà đồ đạc trong nhà thì dù có nhắm mắt lại nàng vẫn có thể tìm thấy, cho nên chưa từng có cảm giác khó chịu.



Giờ phút này ở trong phòng thiền, nàng đưa mắt nhìn bốn phía, trước mắt mênh mông một mảng đen tối dán lên trên mắt nàng, bỏ xuống cũng không bỏ được. Cảm giác cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không thể chạm vào làm nàng hoảng hốt, nàng cắn răng nhỏ giọng gọi: "Tần Kha, chàng đang ở đâu?"



Giọng nàng giống như tan biến trong một cái động không đáy, ném vào, nhưng không thấyhồi âm. Mà Tần Kha cũng không biết chạy đi chỗ nào chết rồi, mới vừa rồi còn có dáng vẻ không an phận, một giây kế tiếp liền trốn mất, hắn đang chơi trốn tìm sao?



Mạnh Chu ở trong lòng xì một tiếng khinh miệt: tìm cái đầu ngươi! Lớn rồi còn làm trò ......Ngươi nhanh đi ra cho ta, ngươi không đi ra......Có tin hay không ta sẽ huỷ bỏ hôn ước!




Trên cổ có cảm giác hơi lạnh khiến Mạnh Chu cả kinh, nàng cúi đầu xem xét, lại phát hiện dưới ánh nến có một khối ngọc bích đồng tâm trước ngực mình, nàng kinh ngạc: "Đây không phải là khối ngọc chàng vẫn luôn mang theo người sao?"



Vẻ mặt Tần Kha dịu dàng: "Vốn là ta trộm từ hòm trang sức của mẫu thân, sau bị phát hiện liền bị đánh một trận. Lúc ấy ta liền quyết định, muốn đem khối ngọc thật vất vả mới lấy được này tặng cho người mình yêu mến. Giống như khối ngọc này, cuộc đời này đồng lòng đồng dạ, quyết không xa không rời!"



Đồng lòng đồng dạ, quyết không xa không rời....... Từng chữ ghi tạc vào trong lòng, ở trong lòng ghi xuống dấu vết không thể phai mờ. Mạnh Chu cười, khóe miệng còn vương vị mặn của nước mắt, nhưng nàng lại nở một nụ cười rực rỡ hơn bao giờ hết. Nàng xoay người lại, chủ động nhón chân lên, nhanh chóng in một nụ hôn trên môi Tần Kha.



Lông mày cong như mặt trăng, mắt tựa như sao, tiếng cười vang như chuông gió: "Được!" Dưới tiếng cười, nàng hít xuống một hơi, chỉ vì vết thương!



Quả nhiên là đau cũng vui vẻ.



Tần Kha cười nói: "Đã vậy chuyện hôn sự của chúng ta sẽ định vào hai mươi mốt tháng tám."



Mạnh Chu nói: "Hai mươi mốt tháng tám không phải là ngày mà Đại công tử cùng Vạn tiểu thư......."



Tần Kha ôm lấy hông của nàng: "Đó cũng sẽ là ngày tốt của ta và nàng."



Phanh - cửa truyền đến một tiếng va chạm, chỉ thấy mộttiểu đạo sĩ bị giật mình đụng vào cửa, hắn xoa đầu, đột nhiên sau đó che mắt, kinh hoảng nói: "Ta cái gì cũng không nhìn thấy, ta chỉ là tới....... Tới thu thập nến và hoa....... Cái đó, sư phụ đang ở......." Hắn dùng tay chỉ ra bên ngoài, đồng thời liếc mắt nhìn theo ngón tay, đột nhiên sợ hãi kêu lên: "A —— sư phụ!"



Chỉ thấy Lục Yêu đi tới, không hiểu nhìn chung quanh: "Đạo nhân Sơn Dương đã trở về chưa? Ta vừa mới nhìn thấy ngài ấy vẫn còn ở chân núi, đang đi về phía bên này . . . ."



Nàng ta không hề ý thức được điều gì, đứng ở bên cạnh tiểu đạo sĩ, ánh mắt đảo qua, nhìn thấy cảnh tượng bên trong thiền phòng, nàng ta thét lên kinh hãi ‘‘Á’’, vội vàng đưa tay lên che mắt, giống như nói thầm: "Tiểu thư, cô, cô....... Cô gia, nô tì cái gì cũng không thấy......."



Tiểu đạo sĩ nhìn bộ dáng kia của nàng ta, lúc này mới phản ứng được vì mình khẩn trương thái quá nên đã nhầm Lục Yêu với sư phụ!



Đang lúc rối rắm, lại thấy Nhị công tử kéo Mạnh tiểu thư đi tới trước mặt hắn, bước chân trấn định.



Đến khi Nhị công tử đứng ở cửa, chỉ nở một nụ cười lương thiện: "Những thứ trong phòng phiền toái hai người."