Xí Đồ Tiện Nhân
Chương 32 : Trên giường dễ làm
Ngày đăng: 02:34 22/04/20
Mạnh Chu bị giày vò nhiều canh giờ, đã chìm vào giấc ngủ từ lâu, đợi đến lúc nàng tỉnh lại đã không thấy bóng dáng Tần Kha bên cạnh, chỉ có chăn bên cạnh vẫn còn hơi ấm của người. Mạnh Chu vuốt chăn, ngây ngốc nở nụ cười: một đêm mộng xuân vô cùng tốt đẹp, chỉ mong được ngủ không cần tỉnh dậy.
Ngày thứ hai tân nương phải đến tế bái tổ tiên, trước khi đến Từ Đường, quả nhiên Đại phu nhân phái người đến gọi Mạnh Chu qua.
Đại phu nhân lôi kéo tay nàng khuyên can một lúc, trong lời nói đều hy vọng Mạnh Chu và Tần Kha sống chung hòa thuận, nói xong còn thêm vào một câu cuối: “Từ xưa đến nay có nam nhân nào không tam thê tứ thiếp? Lúc này người làm thê tử phải biết nhường nhịn khéo léo, như thế cuộc sống phu thê mới có thể hoàn hảo.”
Mạnh Chu chỉ nghe, gật đầu, mỉm cười, không nói.
Tử Diên đứng bên thấy thế, ho khan hai tiếng, tỏ vẻ nhắc nhở. Nhị thiếu phu nhân thật sự giống như hóa thành tảng đá, ngồi tại chỗ sững sờ không nói một lời.
Chợt Mạnh Chu ngẩng đầu lên, nhìn Tử Diên ân cần nói: “Có phải là phong hàn không? Hôm nay trời lạnh, nếu ban đêm suy nghĩ quá nhiều, rất dễ bị bệnh. Tỷ tỷ là người hầu bên cạnh bà bà, phải làm việc cực kỳ cẩn thận mới đúng.”
Nàng đột nhiên nói một câu như thế, Tử Diên nghẹn họng. Nếu chỉ nghe qua câu nói này không có gì quan trọng, chỉ cần suy nghĩ là có thể phát hiện bên trong có ngụ ý. Nàng là đang nói bóng nói gió muốn nàng ta không cần suy nghĩ quá nhiều sao? Hay ý chỉ Đại phu nhân suy nghĩ quá nhiều?
Tử Diên nhìn lại Đại phu nhân, phát giác bà đang đặt ngón trở lên day huyệt Thái Dương, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng như cũ. Đột nhiên bà lạnh lùng quét mắt tới, Tử Diên bị dọa sợ, cả người đổ mồ hôi lạnh, chỉ đành quỳ xuống, mở miệng kêu: “Nhị thiếu phu nhân nói đúng lắm, nô tỳ nhất định chú ý.”
Đợi đến khi Mạnh Chu ra ngoài, Đại phu nhân vung tay lên đánh rơi ly trà trên bàn, cái ly rơi bên chân Tử Diên, nước trà bắn lên người nàng ta. Mà nàng ta cũng không dám kêu, cúi đầu thật thấp: những năm này mọi chuyện trong phủ đều do Đại phu nhân định đoạt, chưa từng gặp phải đối thủ? Nhị thiếu phu nhân tốt rồi, chỉ mới vào phủ ngày một ngày hai đã khiêu chiến với Đại phu nhân, thật sự không biết tự lượng sức mình!
Lục Yêu đứng ngoài cầm áo choàng, thấy tiểu thư ra ngoài, vội vàng khoác áo lên cho nàng, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, sức khỏe người không sao chứ?”
Mạnh Chu thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Lần này hình như ta đã đắc tội với bà rồi.”
Nghe nói như thế, Mạnh Chu khiếp sợ trong lòng. Nàng cầm tay Tần Kha, chưa từng do dự nói: “Đối thủ của chàng chưa bao giờ là hắn, buông tay đi, con rồng ẩn nấp, kết cục không phải là kế hoạch lâu dài.”
Một trận gió thổi qua, nước hồ gợn sóng lăn tăn, không ngờ phía ánh nắng rạng đông, sóng nước trong veo vẩy vào trong mắt hai người.
Hai người cầm tay nhau ngồi một lát, Mạnh Chu nhớ tới lúc tế bái tổ tiên, mà vị tân nương như nàng còn chưa từng tế bái bà bà chân chính. Nàng lên tiếng hỏi: “Mẫu thân được chôn cất ở chỗ nào? Chàng dẫn ta đi gặp.”
Không ngờ hai người chỉ vừa ra cửa đã có người đi theo. Mạnh Chu liếc mắt nhìn, bất giác cau mày, nàng kéo một tay áo Tần Kha, ý bảo hắn đi nhanh.
Thật giống như đang chạy trốn, hai người vội vã chạy ra khỏi cửa chính tần phủ. Đợi đến lúc chạy được một đoạn khá xa, xác định người đó không đuổi theo kịp, Mạnh Chu mới bật cười: “Chàng nói xem chúng ta có giống đôi uyên ương chạy trốn không?”
Tần Kha cốc lên đầu nàng, nói: “Thành thật khai báo, lúc nãy nàng tránh ai?”
Mạnh Chu hừ hừ, không nói lời nào – bảo nàng nói thế nào, đây là Ngân Hạnh được bà bà đặc biệt lựa chọn cho tướng công.
Nào ngờ, Tần Kha chợt cười: “Là Ngân Hạnh à? Hôm qua ta nghe thấy tên cảm thấy khá quen, giờ mới nhớ, thì ra nàng ta là một người xưa.”
Nghe nói như thế, Mạnh Chu bỗng dừng chân, cười như không cười nhìn Tần Kha, ý bảo hắn nói tiếp.
Tần Kha chợt có cảm giác người nói linh tinh, là hắn.