Xí Đồ Tiện Nhân

Chương 38 :

Ngày đăng: 02:34 22/04/20


Kinh Giao là một vùng thảo nguyên bao la rộng lớn, mặc dù không thể sánh với cảnh tượng bao la hùng vĩ của những sa mạc lớn ở Tây Vực nhưng cũng đủ khiến con người cảm thấy thật phóng khoáng. Nơi này là ngoại ô, quan phủ sẽ ít phái người tới đây, vì vậy có không ít người không rõ thân phận lai lịch ngủ lại nơi này, đơn giản chỉ cần dựng một cái lều là có thể qua đêm. Đôi khi cũng sẽ có những người tập võ tới đây tỷ thí võ nghệ. Quan phủ cũng mặc kệ, nơi này rộng lớn, dần dần nơi này trở thành địa điểm lý tưởng để đấu võ và săn bắn. Ban ngày có lẽ còn chưa náo nhiệt nhưng trời vừa tối, đốt lửa lên, không ngừng hát ca, không ngừng đánh võ, liên tiếp ủng hộ, tuyệt đối là một nơi có ‘cuộc sống sảng khoáng’.



Nơi mà Tắc Khắc Tư nhắc tới với Đại hoàng tử chính là chỗ này. Nghe nói hắn còn an bài không ít tiết mục tạo hứng thú, nhất định sẽ khiến cho bọn người Đại hoàng tử xem một lần cho thỏa, dĩ nhiên cũng bao gồm cả Mạnh Chu và Tần Kha.



Mạnh Chu ngồi cùng một xe ngựa với Đại hoàng tử phi, mà mấy người đàn ông Tần Kha giục ngựa đi về phía trước. Vốn dĩ Đại hoàng tử an bài Tần Kha cũng ngồi xe ngựa nhưng Tắc Khắc Tư không đồng ý. Hắn ném dây cương trong tay cho Tần Kha, cười nói: “Nam nhi phải ở trên lưng ngựa chinh phục thiên hạ. Sức khỏe Nhị công tử không tốt cũng là do cả ngày ngồi trong phòng không được ra ngoài nên sinh buồn chán. Hôm nay hiếm khi cơ thể khỏe mạnh, tại sao có thể bỏ qua?”



Đại hoàng tử thích nhất phong cách hào sảng như vậy, vì vậy lập tức đồng ý với cách nói của Tắc Khắc Tư.



Tần Kha thờ ơ tiếp nhận, nhưng hắn lên ngựa không được suôn sẻ, suýt chút nữa đã ngã xuống, cưỡi ngựa cũng không dám để ngựa đi quá nhanh, bởi vì nếu tăng tốc lập tức sẽ thở hổn hển. Hắn chỉ có thể cho ngựa đi chậm rãi phía sau mấy người Đại hoàng tử.



Cũng coi như Tắc Khắc Tư trượng nghĩa, hắn mời Đại hoàng tử đi trước, còn mình là người khởi xướng nhưng lại giảm tốc độ đi từ từ với Tần Kha ở phía sau.



Người của Đại hoàng tử đều đi theo Hoàng tử về phía trước, lúc này Tắc Khắc Tư mới nhỏ giọng cười: “Biểu ca, thế này gọi là gì nhỉ? Đúng rồi, là nghĩa khí!”



Tần Kha kéo dây cương không để ý tới lời hắn nói, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cảnh vật xung quanh. Càng đi ra khỏi Kinh Giao càng cảm nhận được cảm xúc ‘Đồng hoang phơi xương trắng – Nghìn dặm vắng tiếng chim’, quang cảnh hoang tàn vắng vẻ, thê lương như thế thực sự không sánh bằng kinh đô phồn hoa. Xung quanh không thiếu người dân chạy nạn, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào đoàn xe ngựa áo gấm đang di chuyển này, như vừa khát vọng như vừa căm hận.



Tắc Khắc Tư nhìn theo ánh mắt hắn, không thể không hừ lạnh: “Bất luận là Thiên triều hay Tây Vực đều như nhau, người làm quan có cơm cá thịt để ăn, hát ca suốt ngày đêm, căn bản trong mắt không hề xuất hiện những người áo rách quần manh, bụng ăn không no.”



Nghe thấy hắn nói một câu oán hận như vậy, Tần Kha chỉ cười thờ ơ, vẻ mặt không hề vui thích: “Tình trạng sau này có lẽ còn không bằng hôm nay, lập tức phải biết quý trọng thôi.” Hắn trùng sinh, dĩ nhiên cũng đã chứng kiến tình hình mười mấy năm sau. Khi đó do cuộc chiến giữa các Hoàng tử, kinh thành rung chuyển, loạn trong giặc ngoài càng thêm nghiêm trọng, số dân chạy nạn còn nhiều gấp mười gấp trăm lần số dân lần này…



Tắc Khắc Tư nhìn về phía chân trời, ánh mắt kiên định: “Vì vậy cần phải thay đổi, xóa bỏ những thứ lạc hậu, mở ra một thế giới mới tươi sáng cho con người.” Giọng không lớn lại có cảm giác lay động lòng người.



Tần Kha nhìn hắn một cái, không nói gì tiếp. Biết được kết cục sau này cũng khiến hắn tự cảm thấy khổ sở. Bởi vì hắn không biết không biết nhiều chuyện có xảy ra giống như trước đây hay không. Hắn cũng không biết giờ phút này nếu dễ dàng vạch trần thiên cơ có gây ra một trận tai nạn khác hay không? Vì vậy hắn chỉ có thể che giấu chuyện mình trùng sinh.


Vừa dứt lời, đống lửa bên cạnh đột nhiên có tiếng nổ nhỏ.



Trong đầu chợt hiện ra cảnh tượng trong cung ngày đó, Mạnh Chu bất chấp tất cả xô ngã Tần Kha, dùng cả người mình bảo vệ trước người hắn. Hành động đột ngột khiến mọi người giật mình.



Tần Kha ngửa mặt nằm trên mặt đất, nhìn nàng, trong mắt có nụ cười mơ hồ.



Trong chốc lát mọi người đều cười, trong đó đặc biệt là tiếng của Tắc Khắc Tư là lớn nhất. Hắn ôm bụng cười lăn lộn: “Mạnh tiểu thư thật sự nóng lòng bảo vệ trượng phu, người ta chỉ cho thêm chất dẫn cháy thôi. Nàng…”



Mạnh Chu quay đầu nhìn lại, nàng không nhìn thấy được những gì ở trong bóng tối, nhưng nếu chăm chú nhìn kỹ vẫn phát hiện ra có người đang mang theo một thùng nhỏ, trong thùng là chất dẫn cháy sao?



Nhất thời nàng bò dậy từ trên người Tần Kha, nhìn Tần Kha cười rạng rỡ giống những người ở đây, giờ này hận không thể đào được một cái hang để chui vào.



Tần Kha đứng dậy, nắm lấy bả vai Mạnh Chu.



Đại hoàng tử phi nhìn dáng vẻ hai người này, không thể không nhìn lại Đại hoàng tử nhưng ánh mắt hắn vẫn không đặt ở trên người mình. Một lúc lâu sau tinh thần chán nản: Phu quân mình là Hoàng tử tôn quý, đồng thời cũng có tư tưởng cao lớn, sao có thể đặt trọn trái tim vào phụ nữ. Huống chi trong phủ còn có tiểu thiếp.



Trong bóng tối, nàng khẽ thở dài.



Chợt trận tỷ võ xuất hiện tình huống biến chuyển. Dũng sĩ Tây Vực đột nhiên có lực dùng sức nâng tráng sĩ Thiên triều lên, sau đó ném xuống thật mạnh, trong nháy mắt có lẽ sẽ rơi xuống trên mặt đất…



Bỗng nghe thấy có tiếng cười trong trẻo vang lên: “Quả nhiên là đại ca lợi hại, có thể tìm được nơi thú vị như vậy.”



Có hai bóng người đi tới từ đằng xa, người đi vội vàng gấp rút chính là Tứ Hoàng tử thích tham gia náo nhiệt, mà bên cạnh hắn chính là Tam hoàng tử bước chân trầm ổn.