Xí Đồ Tiện Nhân
Chương 41 :
Ngày đăng: 02:34 22/04/20
Mạnh Chu cùng Tần Kha liếc mắt nhìn nhau, trong lòng kinh hãi, nàng không thể không cất tiếng hỏi: "Làm sao Thiên Tình cô nương biết được vòng tay San Hô đỏ này khác thường?" Tuy nói nàng cũng hoài nghi nhưng Thiên Tình chỉ cần liếc mắt một cái đã cảm thấy trong đó có vấn đề, việc này càng thấy kỳ lạ.
Thiên Tình nét mặt bình thản nói: "Các cô nương ở thanh lâu ghét vị đắng của thuốc, bởi vậy nghĩ ra một biện pháp, phơi khô hoa hồng cùng với dược liệu rồi nghiền thành phấn, sau đó mời thợ đến chế tác bỏ vào trang sức. Như vậy thường xuyên mang trên người sẽ tránh được mang thai. Trên vòng tay của phu nhân có một viên ngọc trai trắng. Hạt ngọc kia khá giống với hạt ngọc Thiên Tình từng nhìn thấy, bởi vậy Thiên Tính mới mạo muội tới mượn xem. Nếu phu nhân không tin, xin hãy mời đại phu đến xem bên trong viên ngọc này có chứa bột phấn hoa hồng hay không?"
Nghe nàng ta giải thích như vậy cũng hợp tình hợp lý, Mạnh Chu thu dọn mọi thứ vào trong hộp gấm, sắp xếp ổn thỏa giống như một người nghệ nhân. Giờ phút này tay nàng hơi run rẩy, sắc mặt bình tĩnh hơi lộ vẻ trắng xanh, đáp lại ánh mắt thân thiết của Tần Kha, nàng mỉm cười, ý bảo mình không sao.
Nói cám ơn với Thiên Tình, vẻ mặt nàng nghiêm túc nói: "Thiên Tình cô nương, những lời nói tối nay ta hy vọng chỉ giữ lại ở đây, không hy vọng có người thứ tư biết được, cho dù là khách quý Tây Vực cũng không được! Cô nương hiểu ý ta chứ?" Nói đến phần sau, giọng nàng dần trở nên sắc bén.
Bởi vì nhắc tới người kia, Thiên Tính do dự một lúc, lúc sau chậm rãi lên tiếng: "Nếu phu nhân đã căn dặn, tất nhiên Thiên Tình sẽ làm theo, nhưng thứ lỗi cho tiểu nữ lắm miệng. Chuyện tình ngày hôm nau, khách quý cũng không có ác ý, lần này Thiên Tình cũng là chịu sự ủy thác của khách quý. Tuy nhiên Thiên Tình ngu muội, không hiểu thâm ý của khách quý, nhưng vẫn hy vọng công tử cùng phu nhân không nên trách lầm người đó."
Nhìn Thiên Tình rời đi, Mạnh Chu than thở: "Tướng công, chàng nói nàng ta có phải là thuyết khách Tắc Khắc Tư mời đến không? Giả sử là thật, thuyết khách này thật sự rất lợi hại."
Tần Kha chăm chú xoa cổ thay nàng, giống như giờ khắc này chỉ có chuyện này là quan trọng nhất. Hắn không để ý lắm:"Phải hay không phải cũng chẳng có gì đáng ngại, nhưng mà liên quan tới hắn, nhất định có chuyện xảy ra. Ta xem, cũng nên chó hắn nếm chút khổ sở, nếu không hắn còn tưởng rằng Kinh Thành hiện này là hậu hoa viên ở Tây Vực cửa hắn!"
Nghe hắn nói giống như uy hiếp lại chứa đựng sự quan tâm, Mạnh Chu nở nụ cười: dù sao cũng có chung huyết mạch chảy trên người, nếu Tắc Khắc Tư gặp chuyện, tướng công ắt sẽ không thờ ơ đứng nhìn.
Ai, tướng công miệng cứng lòng mềm.
Đoàn người chậm rãi trở về, trong xe ngựa tinh thần Đại hoàng tử phi không được tốt, nàng vén rèm nhìn đàn ông cưỡi ngựa bên ngoài, không khỏi nhăn đôi lông mày thanh tú lại: "Nghe nói hôm qua vũ cơ kia lại đến lều trại của các người? Quả nhiên là "nữ tử thanh lâu", thật không biết xấu hổ, không nhìn ra được thân phận khác xa!"
Mạnh Chu nhìn ánh mắt của nàng ta, chỉ thấy lúc này Đại hoàng tử phi đang nhìn chằm chằm Đại hoàng tử, thầm nghĩ: Lời nói này sợ rằng là nói với Đại hoàng tử hôm qua cùng bọn họ ở chung với nữ tử. Bởi vậy Mạnh Chu không trả lời.
Tần Kha vẫn nằm trên giường, gối đầu lên tay, cười nói: "Phu nhân, quả nhiên nàng nổi danh chỉ từ một điệu nhảy rồi."
Lúc này Mạnh Chu mới nhìn đến trên bàn bày một chống danh thiếp, nhìn số lượng, ước chừng có vào chục tấm đi, đau đầu: quả nhiên lời đồn đại ở kinh thành rất đáng sợ, nhưng mà mới một lát sao lại có nhiều như vậy, sau này làm như thế nào mới tốt?
Khó trách có người nói rằng: Người sợ nổi danh heo sợ mập. Mà Mạnh Chu là sợ cả hai!
Ôi trời ơi thương thay!
Trong lúc Mạnh Chu buồn rầu nên làm như thế nào từ chối ý tốt của các phu nhân, trong cung truyền ra tin tức, nói Hoàng Hậu nương nương mời hai vị thiếu phu nhân của quý phủ đến cung một chuyến.
Việc này quá sức rồi, Hoàng Hậu là phụ mẫu của một nước, làm gương cho nữ tử trong thiên hạ, nàng muốn gắp hai vị thiếu phu nhân của Tần phủ, đây tuyệt đối là vinh quang lớn. Huống chi hôm này sẽ không phải đi mừng tiết khí cũng không có yến hội, xem ra trong cung cực kỳ coi trọng Tần phủ.
Lúc này bọn hạ nhân vội vàng giúp hai vị thiếu phu nhân chuẩn bị trang phục lộng lẫy, lại một lần nữa Tần phủ trở nên hết sức náo nhiệt. Đại phu nhân cũng tự mình mang trang sức trân quý đến, còn có Tần lão phu nhân giao cho nàng truyền gia chi bảo (đồ vật gia truyền), một vòng ngọc khắc chữ "Tần" cùng với cây trâm hoa mẫu đơn. Cái trước bán cho Vạn Tuệ Như, cái còn lại ban thưởng cho Mạnh Chu.
Cầm cây trâm mẫu đơn, Lục Yêu nhìn đến ngây người:"Tiểu thư, hoa mẫu đơn sánh với người thật đẹp."
Mạnh Chu nhíu mày, nói: "Hoa mẫu đơn là vua của loài hoa, phối với Hoàng Hậu mới là hợp nhất, ta mang cái này gặp Hoàng Hậu chẳng phải là đi quá giới hạn hay sao? Nhưng là bà bà ban cho, ta không thể không nhận, Lục Yêu, em đem cây trâm hoa hải đường theo, ra khỏi phủ ta thay đổi thành cái kia."
Mạnh Chu nhìn cây trâm mẫu đơn trong gương đồng, không khỏi thở dài: "Hành động lần này của bà bà là cố ý hay là vô ý?"