Xí Đồ Tiện Nhân

Chương 47 :

Ngày đăng: 02:34 22/04/20


Mặc dù chỉ cách xa hơn mười ngày, Mạnh Chu lại cảm thấy giống như đã ba năm không gặp. Cái cảm giác xa cách đó vẫn như cũ, để cho nàng có chút nước mắt lưng tròng, nhất là thấy dưới tấm biển Tần Phủ người kia đứng yên trước gió. Hình như hắn đã gầy đi, sắc mặt tái nhợt, sao lại không biết chăm sóc bản thân như vậy đây?



Nghĩ tới đây, Mạnh Chu cũng không để ý xe ngựa đã dừng hẳn hay không, lập tức vịn tay Lục Yêu vội vã nhảy xuống xe, chân lảo đảo thiếu chút nữa ngã nhào, may mắn vịn được bánh xe.



Tần Kha bước nhanh tới, không nói một lời mà ôm Mạnh Chu vào trong ngực thật chặt, đón người về phía mặt trời, giọng nói của hắn giống như nhiễm sắc vàng: "Nương tử, rốt cuộc về nhà."



Nghe một câu này, không biết tại sao, thế nhưng Mạnh Chu khóc, vòng hai tay chắc qua eo của Tần Kha, dùng sức cọ xát lên người hắn, hận không thể đem mình và hắn hợp lại thành một, từ đó bọn họ ai cũng không rời người nào.



Qua hồi lâu, Tần Kha vỗ vỗ đầu của nàng, tiếng cười nhàn nhạt vang lên: "Tốt lắm, nha đầu ngốc, trước tiên chúng ta hãy vào phủ đi, phụ thân mẫu thân vẫn còn ở đại sảnh chờ chúng ta."



Ngày đó bởi vì Mạnh Chu chịu phạt ở lại trong cung, vì vậy lần này trở về phủ thật sự không được xem là vẻ vang mà về, ngược lại có mấy phần ý tứ sỉ nhục. Cho nên từ Tần lão gia cho tới nha hoàn gã sai vặt đều không chào đón nàng. Đi qua gặp bố chồng mẹ chồng bị răn dạy một bữa, lúc này Mạnh Chu mới cùng Tần Kha trở về phòng.



Tần Kha lo lắng nàng đau lòng, vì vậy trấn an: "Không cần để ý tới những người kia nói chuyện linh tinh, nếu ở trong phủ này không thoải mái, chúng ta có thể dọn đi ra, phòng nhỏ gần thư viện đã dọn dẹp ổn thỏa, nghĩ lúc nào vào ở thì cũng có thể đi."



Mạnh Chu lại cười đứng lên: "Muốn đi thì chàng đi, nhưng ta đi không được, sáng sớm hôm nay đã ngồi xe ngựa ra ngoài, bây giờ ta rất đau lưng, ta phải ở trong phòng nghỉ dưỡng mười ngày nửa tháng mới có thể trở lại bình thường."



Tần Kha lật người nàng, mình ngồi ở bên giường, đôi tay không nặng không nhẹ xoa nhẹ trên lưng nàng. Sức lực của hắn vừa vặn, xoa ở trên người rất thoải mái.Mạnh Chu không khỏi nhắm mắt lại, hưởng thụ tình cảm dịu dàng của tướng công.



Trong cung nhiều ngày như vậy, căn bản nàng chưa ngủ qua một lần an ổn, bây giờ giữa ban ngày, ngược lại đã ngủ nhiều canh giờ, khi tỉnh lại lần nữa, ngửi thấy một mùi thơm nức, không nhịn được hít thở sâu hai cái. Sau đó tiếng mở cửa lên, chỉ thấy Lục Yêu bưng một chén thịtcá kho tàumàu sắc mê người vào cửa, thấy Mạnh Chu đã tỉnh lại rồi, cười nói: "Cô gia đúng là thần, người nói lúc này tiểu thư đã tỉnh, quả nhiên giống như lời người nói."



Mạnh Chu nháy mắt nói: "Chàng đâu phải là thần, đấy là chàng lấy mùi cá hấp dẫn ta rời giường!"



Lục Yêu cười lên.




Dù sao cũng là ý chỉ của Hoàng thượng, mặc dù Mạnh Chu không thể giải thích vì sao, nhưng cũng không thể không từ chối. Nàng đi tới nơi bố mẹ chồng, bẩm báo sơ lược chuyện này, lại bảo Lục Yêu ra ngoài dọn dẹp một căn phòng sạch sẽ làm nơi sinh hoạt hằng ngày của Ngũ Hoàng. Trong cung cũng không đưa tới thứ gì, Mạnh Chu phải đặt mua quần áo mùa đông giúp Ngũ Hoàng tử. Nàng không có kinh nghiệm nuôi dưỡng trẻ con, hôm nay thật có chút không biết bắt đầu từ đâu.



Lo lắng, Tần Kha để Lục Yêu dẫn theo Ngũ Hoàng tử chơi ở trong phòng, còn hắn kéo Mạnh Chu một đường đi tới đình.



Mạnh Chu chưa bao giờ thấy bộ dáng hắn nghiêm túc như thế, không nhịn được lên tiếng hỏi thăm: "Đã xảy ra chuyện gì?"



Tần Kha ôm nàng vào lòng, nhỏ giọng nói: "Ý trời khó cãi. Nàng và ta sống lại mà kết làm vợ chồng, chỉ sợ cũng là vì nuôi dưỡng vị Ngũ Hoàng tử này."



Giống như mặt đất bằng phẳng nổi lên sóng gió, Mạnh Chu si ngốc nhìn Tần Kha: "Chàng cũng như vậy" chợt nàng nện một quyền ở trên vai Tần Kha, giọng nói không lớn đột nhiên khí thế lại tăng lên, "Chuyện lớn như vậy vì sao bây giờ chàng mới nói cho ta biết!"



Tần Kha cầm bờ vai của nàng, vẻ mặt nghiêm túc: "Nàng có còn nhớ rõ ta và nàng lần đầu tiên gặp mặt sau khi sống lại. Lúc ấy ta đang từ chỗ Đạo nhân Sơn Dương đi ra, nàng có biết hắn nói cái gì với ta không?"



"Cái gì?"



Tần Kha nhìn mặt hồ bị gió thổi, một chữ: "Hắn nói giúp nàng và ta kết làm vợ chồng, điều kiện là, ngày sau nàng và ta liều chết cũng phải giữ được mạng của Tân Đế. Lúc ấy ta chưa từng để ý, hôm nay nhìn thấy Hoàng thượng đưa Ngũ Hoàng tử đến bên người chúng ta, có chút không thể không tin nổi."



Mạnh Chu chỉ cảm thấy mặt đất bằng phẳng lại sóng gió lại nổi lên, trong đầu ong ong không ngừng có ý niệm hiện lên, đuôi lông mày giống như cúp xuống như sương tuyết, lạnh lùng mà nặng nề: "Chàng muốn nói, Ngũ Hoàng tử rất có thể là Tân Đế? Ý của chàng là Hoàng thượng đưa Ngũ Hoàng tử ra cung thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước? Ngũ Hoàng tử không có lực lượng của nhà mẹ, càng thêm danh phận Hoàng tử cũng khó giữ được.Sao đệ ấy có thể đi lên vị trí Chí Tôn?" Nàng không thể tin lắc đầu, "Đạo nhân Sơn Dương này thích nhất nói xằng nói bậy, lời của hắn không thể tin."



Tần Kha cũng không phản bác nữa, chỉ ôm Mạnh Chu, dịu dàng nói: "Quản hắn đến cùng phải hay không phải, quan trọng nhất là nàng và ta có thể ở cùng nhau, chuyện sau này hãy để sau này tìm hiểu đi."



Mạnh Chu ôm lấy hắn, trong lòng cũng nói với bản thân như đinh đóng cột như vậy.