Xí Đồ Tiện Nhân
Chương 50 :
Ngày đăng: 02:34 22/04/20
Tương Quân đi ra ngoài từ phủ Tam Hoàng tử, sắc mặt tái nhợt. Nàng ta liếc mắt nhìn màu sắc chân trời, màu xám tro, cũng giống với tâm trạng giờ khắc này của nàng ta. Từ lúc bắt đầu nàng ta cũng biết mình chỉ là một con cờ đối với Tam Hoàng tử. Có điều dù chỉ là con cờ, nàng ta cũng không muốn làm con cờ dễ dàng bị vứt bỏ.
Đáng tiếc tất cả cũng chỉ là nàng ta tự cho là như vậy. Hôm nay nàng ta đến cầu Tam Hoàng tử thực hiện giao ước cưới mình, Tam Hoàng tử lại cười nhạo nàng ta không biết tự lượng sức mình. Thì ra là không vì loại kết hôn lợi ích. Đáng tiếc nàng ta là Mạnh Tương Quân, sao có thể dễ dàng bị đánh bại như vậy? Trong tay nàng ta còn nắm giữ bí mật của Tam Hoàng tử, nếu nàng ta tiết lộ ra ngoài, Tam Hoàng tử sẽ quỳ xuống cầu nàng ta.
Đang trong lúc hả hê, cỗ kiệu lại dừng lại. Bên ngoài có tiếng huyên náo vang lên, nàng ta còn chưa kịp phản ứng đã có người không nói lời gì bắt lấy nàng ta, trong miệng la hét: "Nha hoàn ngươi gan thật lớn, còn dám chạy trốn!"
Trong lòng nàng ta kinh sợ, lớn tiếng trách cứ: "Người điên từ đâu tới, còn không mau tránh ra."
Một người cầm đầu đám thổ phỉ, cầm một cây tăm bằng trúc, đang xỉa rau dính trong răng: "Kẻ điên? Khà khà, nói rất hay, ta chính là người chuyên bắt kẻ điên, người đâu, mang đi!"
Quả nhiên là tú tài gặp quân binh, có lý không nói được. Hôm nay ra cửa vốn là làm việc bí mật, ngay cả nha hoàn Tương Quân cũng không mang theo. Mấy tên nịnh nọt kia nhìn thấy đã xảy ra chuyện, lập tức bỏ chạy không còn hình bóng. Hôm nay thật sự là nàng ta không tìm được người nào giúp một tay.
Nhìn đám người kia đưa mình đi về phía quan phủ, Tương Quân càng cảm giác không ổn, nếu mà bắt nha hoàn chạy trốn cũng chỉ đưa về phủ, tại sao lại đưa đến quan phủ? Hơn nữa những người này không rõ lai lịch, nhất định mình… Chẳng lẽ là có người sai khiến. Nghĩ đến đây, Tương Quân nhất thời quát lạnh: "Mau buông ta ra, các ngươi là ai?"
Cái người xỉa răng lúc nãy nhếch miệng cười nhạt, chợt đánh một chưởng ở sau gáy nàng ta, nàng ta bất tỉnh trên mặt đất: "Tiễn ngươi về Tây Thiên." Hắn nhìn về phía tầng hai quán rượu xa xa, chỉ thấy Lục Bái gật đầu ra hiệu với hắn. Cho nên khiêng cô gái bị đánh bất tỉnh trực tiếp mang đến quan phủ.
Mà hắn không thấy chính là còn có một cô gái đang ngồi đối diện Lục Bái, nàng chính là Mạnh Chu. Mạnh Chu nhìn, uống một ngụm trà: "Lục đại ca, một lát huynh nhìn kĩ chút, nếu như nàng ta còn có thể sống được đi ra, làm phiền huynh ra tay."
Lục Bái rất nhanh biến mất không thấy gì nữa, Mạnh Chu vẫn còn tiếp tục uống trà.
Ngồi một lát, lại nghe được Lục Yêu trở về, nàng ta nhỏ giọng nói: "Em hỏi thăm được, Ngân Hạnh cô nương đã bị trục xuất ra khỏi phủ. Thì ra là nàng ta xuất thân từ thanh lâu, trước đây không lâu được Đại phu nhân mua về. Sau khi sự việc bại lộ nàng ta không có cách nào trở về thanh lâu."
"Thanh lâu?" Mạnh Chu suy nghĩ trong chốc lát chợt nhớ lại một người, cười nói: "Nơi đó chúng ta ngược lại không đi được, chỉ là có người có thể đi."
........
Mạnh Chu cũng không vạch trần sự khoe khoang của hắn, cười thông cảm "Chúc đệ may mắn."
Vì sao thông cảm? Mạnh Chu cũng xem như có chút giao tình với công chúa, cũng biết đôi chút tính tình của công chúa. Đến nay chưa từng xuất hiện người đàn ông nào khiến công chúa động lòng, có không ít vương tôn công tử đến cầu hôn cũng bị chỉnh rất thảm. Tắc Khắc Tư có thể ngoại lệ sao?
........
Tương Quân bị dội nước lạnh tỉnh, nàng ta mở mắt ra, thấy một tấm ván gỗ bay về phía mình. Nàng ta lập tức kinh hãi, cũng không kịp kiêng kị cái gì, thốt ra: "Dừng tay! Trong bụng ta đang mang con cháu hoàng tộc, ai dám động đến!"
Quả nhiên là tấm ván gỗ dừng lại. Mặc dù nha sai kia nhận tiền ra tay nặng, nhưng vừa nghe đến hoàng tộc tay chân liền mềm nhũn, sao hắn còn dám làm càn.
Thấy đại nhân còn chưa tới, Tương Quân chậm rãi đứng dậy, trợn mắt quét một vòng: "Đại nhân đâu? Còn không mau mời đến đây. Người đánh ta bất tỉnh đưa tới quan phủ đang ở đâu, đây là bọn chúng cố ý mưu hại hoàng tự, xem ra đều là bọn phản nghịch, làm sao có thể bỏ qua cho bọn chúng?"
Có người cười đi vào, còn là cái người xỉa răng đó, hắn tà mị cười một tiếng: "Lão tử thật là sợ… Phản nghịch? Cô nương cơm có thể ăn lung tung, không thể nói lung tung được. Lão tử là người dân hiền lành lương thiện, sao có thể phản nghịch?" Nói xong hắn vỗ vỗ bả vai của nha sai kia như huynh đệ bình thường thân thiết, "Nha sai đại nhân chớ bị nữ nhân này hù dọa, nơi này của nàng ta có chút vấn đề." Nam nhân kia chỉ chỉ vị trí ở đầu.
Nha sai sáng tỏ thông suốt: "Ta nói nha, một tiểu nha hoàn sao to gan như vậy, thì ra là bà điên."
Người xỉa răng gật đầu, cười: "Đúng vậy, cũng không biết đến cùng người nhà nào làm loạn, đây không phải là xảy ra chuyện, còn muốn chạy trốn đi, hôm nay bị tóm lại càng không đàng hoàng. Lão gia nhà ta có ý tứ là, xin quan gia dạy dỗ thật tốt, cho ả ta hiểu ít phép tắc." Nói xong trước tiếp nhét bạc vào bên hông nha sai.
Tương Quân bị người ngăn chặn, lúc này thật sự hoảng sợ, đời này nàng ta chưa gặp qua người hại mình lộ liễu như vậy, người nọ làm sao có thể trợn tròn mắt nói dối? Nàng ta nắm chặt hai nắm đấm, cắn chặt hàm răng rống giận: "Sao có thể tin người không rõ lai lịch, đại nhân, ta quen biết với Nhị tiểu thư Mạnh phủ, xin ngài đi tìm nha hoàn bên cạnh nhị tiểu thư tới đây, đến lúc đó nàng ta tự nhiên có thể chứng minh cho ta. Nếu như muốn định tội của ta, cũng phải biết rõ ta không phải là nha hoàn của bọn chúng!"
Nhìn nha sai hình như có dao động, người đàn ông xỉa răng hừ một tiếng, cánh mũi nhanh chóng mở rộng, tức giận không dứt. Hắn đoạt lấy tấm ván gỗ trong tay nha sai, giơ tay đánh ba cái nặng nề vào ngườiTương Quân, mỗi một cái đều dừng hết hơi sức của hắn. Tấm ván gỗ này đánh vào trên môngTương Quân, vang lên bành bạch.
Trong nháy mắt sắc mặt Tương Quân chợt tái nhợt, vẻ mặt nàng ta kinh ngạc nhìn người đàn ông kia. Đây là một gương mặt xa lạ,nhưng trong mắt lại có sự căm thù kinh người khiến nàng ta liếc mắt nhìn trong lòng ớn lạnh.