Xí Đồ Tiện Nhân
Chương 7 : Vận mệnh thay đổi nhân duyên
Ngày đăng: 02:34 22/04/20
Ở cửa thiện phòng, Lục Yêu liếc nhìn tiểu đạo đồng một cái, có thể nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt đối phương. Yên lặng một lúc khá lâu, tiểu đạo đồng rốt cuộc không nhịn được, “Tiểu thư nhà cô gây rối như thế là thế nào vậy? Một lúc muốn ngươi đi tìm Mạnh lão gia, một lúc nói không cần.”
Tuy Lục Yêu cũng có nghi ngờ, nhưng làm sao có thể để người khác chỉ trích tiểu thư được, lập tức trợn tròn hai mắt lên: “Tiểu thư như vậy chắc chắn là có dụng ý của cô ấy, chẳng lẽ là ta và ngươi có thể đoán được!”
Tiểu đạo đồng cũng tức giận, hắn chỉ tốt bụng bất bình cho cô nha hoàn này, nàng không những không cảm ơn còn trợn mắt với hắn! Hắn lập tức bấm bấm ngón tay ra vẻ như xem bói: “Nếu như ta có thể đoán được dụng ý nhà cô thì như thế nào?”
Lục Yêu liếc mắt nhìn hắn, nghiêng đầu đi, nhưng không lâu sau đó vẫn nghiêng đầu lại, vẻ mặt không vui nói: “Nếu như ngươi thật sự nói, nói đúng…” Nàng dừng một chút mới nói: “Ta đưa đồ ăn ngon cho ngươi.”
Bên trong thiện phòng, Mạnh Chu vẫn đang chờ đạo nhân Sơn Dương nói vận mệnh, mà tiểu đạo đồng ngoài cửa học theo điệu bộ sư phụ hắn vẫn làm, nhắm mắt, bấm ngón tay, hất tay… như vẻ trong tay hắn có một đám bụi bặm gì đó không nhìn thấy. Một lúc lâu, hắn chợt mở to mắt, trong mắt có nỗi hoảng sợ, “Mạnh tiểu thư muốn làm chuyện lớn kinh người, nếu sư phụ đồng ý với nàng ấy, có thể phải mạo hiểm làm trái với định mệnh… Chuyện này không được!”
Lục Yêu bị hắn dọa, vội nói: “Như thế nào? Từ trước đến nay tiểu thư rất dịu dàng ngoan ngoãn, chưa bao giờ có hành động gì, ngươi tính cẩn thận chưa?”
Tiểu đạo đồng nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng noãn: “Dĩ nhiên là đùa cô rồi.” Hắn lại lẩm bẩm nói nhỏ một câu, “Ta cũng không phải là sư phụ, ngay cả đồ đệ chỉ cần nói cũng nói ra được thì đúng là thần kì quá.”
Lời hắn nói không lớn, nhưng vẫn rất khéo, Lục Yêu phải ở gần mới có thể nghe rõ lời hắn nói. Lục Yêu cười thầm, ánh mắt đong đưa: chắc chắn là thường ngày hắn nói linh tinh quá nhiều, trời cao muốn nhắc hắn giữ mồm giữ mép, thế mà hắn vẫn chưa lĩnh ngộ. Thật không xứng với áo đạo này.
Hai người mỗi người một câu trêu chọc lẫn nhau, cửa thiện phòng bỗng nhiên mở ra.
Lục Yêu vội vàng nhận lấy xe đẩy, đẩy tiểu thư ra ngoài. Không biết có phải Lục Yêu bị hoa mắt hay không, lúc này nụ cười của đạo nhân Sơn Dương hình như có chút miễn cưỡng, mà tiểu thư lại lấy khăn che mặt, cảm xúc trào dâng.
Đợi sau khi rời khỏi thiện phòng một đoạn, Mạnh Chu tháo khăn che xuống, không thể nào che giấu nụ cười trên mặt. Nàng từ từ kiềm chế nụ cười, phân phó Lục Yêu: “Mấy ngày nay để ý tới mấy lời đồn đãi ở trong phủ thêm một chút, đặc biệt là về tin tức Tần phủ.”
Vừa dứt lời, Lục Yêu lập tức im lặng, nàng ta muốn nói thêm điều gì nữa, cuối cùng chỉ đành làm theo ý tứ của tiểu thư: nếu nàng ta phải đến nhà người khác, tất nhiên sẽ bị người ta làm nhục.”
Mạnh Chu cũng không dừng lại lâu, tránh người làm, đi thẳng tới một gian phòng ở phía trước. Lúc nãy trong phòng người làm đầy ắp, đến mức không có chỗ mà ngồi, trước cửa còn có hai gốc đào khô héo, trên đó có dán có mấy lá bùa màu vàng. Nàng mơ hồ nhớ năm đó người nọ chạy đến trốn ở đây. Lúc trước quả thực rất tốn công sức để đưa được nàng ra ngoài, thiếu chút nữa còn để nữ nhân điên bị nhốt trong phòng kia trốn ra được.
……
Cô nương nào đó hốt hoảng chạy tới phòng này một giây trước còn đang đắc ý, một giây sau sợ đến mức con ngươi như rơi ra ngoài. Nàng nhìn thấy trong phòng còn có một nữ nhân khác – tang phục màu trắng, tóc đen bay bay trước mặt, che hết cả mặt mũi.
Cô nương nào đó an ủi trái tim đang nhảy bùm bụp, bạo dạn gọi: “Phu nhân?”
Nữ nhân kia chợt ngẩng đầu lên, mắt to trống rỗng đập vào mặt cô nương, quả thật rất giống quỷ. Chợt cửa sổ bị gió thổi ra, trong lòng cô nương nào đó gào thét kinh hoàng, chạy thẳng ra ngoài cửa, miệng cũng la hét: “Có quỷ…”
Vừa ra khỏi cửa mấy bước liền bị một người kéo lại, chạy về phía bên kia. Cả người cô nương nào đó run rẩy, một chữ ‘quỷ’ còn chưa ra khỏi miệng, lại nghe được một giọng nói ấm áp mềm mại: “Suỵt, nhỏ giọng chút, nếu để người làm phát hiện sẽ không hay đâu.”
Lúc này Phi Vũ mới nhìn kỹ người nọ, nước mắt bỗng rơi lã chã: “Mạnh Chu tỷ tỷ, vừa rồi làm muội sợ muốn chết.”
ấn đường Mạnh Chu khẽ động, lúc nãy là nàng bất ngờ đẩy cửa sổ ra dọa Phi Vũ sợ đến mức phải trốn ra ngoài.
Nếu không phải như thế tại sao có thể khiến Tần Phi Vũ gọi quỷ linh tinh, đàng hoàng đi ra ngoài đi theo mình cơ chứ?
Môi Mạnh Chu khẽ nhếch, đưa Phi Vũ còn chưa khôi phục lại tinh thần về phòng mình: tiểu yêu Tần phủ tới thật đúng lúc!