Xí Hoang Nghi Thượng

Chương 37 :

Ngày đăng: 10:01 18/04/20


"Ưm..." Hồng Kỳ buộc miệng rên khẽ, "Em có đọc nữa không đấy?!"



Phổ Thông bật cười, một tay không ngừng đùa nghịch phân thân của Hồng Kỳ, một tay lật sang trang khác, "Tất nhiên là có rồi!" Y vừa nói vừa nhấc Hồng Kỳ ngồi lên đùi mình. Vật tối quan trọng bị người nắm giữ, hắn không thể làm gì khác ngoài thuận theo động tác của y.



Tư thế này giúp ngón tay Phổ Thông hoạt động thoải mái hơn, y sờ sờ tiểu Kỳ vài lần rồi lần mò ra mặt sau.



Hồng Kỳ tập trung nghiên cứu manga nên không để ý hành động của Phổ Thông. Hắn còn đang bận xuýt xoa, thật sự có thể cho hai ngón tay vào chỗ đó sao, không rách hả?



Vừa nghĩ xong, vùng da xung quanh nơi nào đó lập tức truyền tới cảm giác bị đụng chạm. Hồng Kỳ quay phắt lại, mặt Phổ Thông cũng đỏ quá chừng, nhưng y vẫn không có ý định ngừng lại.



Y vuốt ve nếp nhăn ở miệng huyệt nhỏ. Chật thế này đến ngón tay còn không luồn vào nổi, nói gì đến cái "ấy ấy".



"Đừng sợ, em sẽ nhẹ nhàng mà. Hứa danh dự." Phổ Thông ôm eo Hồng Kỳ an ủi hắn. Việc cấp bách bây giờ là giúp Hồng Kỳ thả lỏng.



Lại lật sang tờ tiếp theo, người đàn ông trong sách đã bắt đầu tiến vào. Thứ thô to kia chen vào khiến những nếp nhăn ở huyệt nhỏ bị kéo căng ra, lại thêm nhân vật được vẽ theo kiểu dâm đãng, khiến Hồng Kỳ không dám xem nữa.




"Em đi đâu vậy?" Hồng Kỳ cảm giác được người phía sau đứng dậy, liền ngẩng đầu hỏi y.



"Em đi lấy xà phòng." Phổ Thông đi rồi, Hồng Kỳ không nén nổi lòng hiếu kỳ bèn ngồi che mặt đọc manga tiếp, vừa đọc vừa cảm khái, tốc độ nhanh thật, nhưng mà có hơi phi thực tế.



Hồng Kỳ nhân lúc Phổ Thông chưa trở lại, len lén an ủi người anh em của mình. Khi nãy Phổ Thông chọc cho hắn cứng, giờ lại bỏ hắn một mình, hắn nhịn sao nổi.



Cảnh Hồng Kỳ lộ nửa cái mông trắng tròn tự an ủi bị Phổ Thông thấy hết, y không nói gì, chỉ là phía dưới lại cứng hơn rồi. Y cầm theo vụn xà phòng, thêm một bát nước trong, leo lên giường.



"Em muốn làm gì?" Đôi mắt rực lửa của Phổ Thông khiến lòng Hồng Kỳ dấy nên một nỗi sợ kỳ lạ.



Hầu kết Phổ Thông lăn lộn một vòng, "Chúng ta không có thuốc bôi trơn nên em định thay bằng cái này."



Hồng Kỳ biết chắc đêm nay mình không thoát được rồi.




Hai người bắt đầu lăn xả vào nhau, tới tới lui lui một hồi cũng xem như thả lỏng được một chút. Bấy giờ Phổ Thông mới đặt Hồng Kỳ nằm nghiêng trên giường, chấm một chút nước lên ngón giữa, lấy một ít xà phòng vụn rồi bóp nhẹ cho tan ra.



Tình dục cũng đang dâng đầy trong mắt Hồng Kỳ, đối với chuyện sắp xảy ra hắn vừa tò mò vừa sợ hãi. Hắn không dám nhìn nữa, ngượng ngùng nhắm mắt lại, chôn đầu vào cánh tay.



Phổ Thông dùng tay còn lại nắn bóp cánh mông mềm mịn của Hồng Kỳ. Kể cũng lạ, Hồng Kỳ thường xuyên ngồi một chỗ từ sáng đến chiều, vậy mà mông hắn lại đẹp như vậy. Phổ Thông nhéo hai cái, ừm, vẫn mềm dẻo như lần đầu tiên. Sau đó tay y dời lên an ủi thứ đang ngẩng cao đầu của Hồng Kỳ, còn cái tay có bôi xà phòng thì lần mò trong kẽ mông hắn. Vốn Phổ Thông muốn quan sát nơi đó, nhưng Hồng Kỳ không cho. Thôi, làm được đến đây coi như là một bước tiến rồi, không nên vội vàng.



Tìm đến miệng huyệt nhỏ, Phổ Thông không vội vào. Trước tiên y xoa xoa bên ngoài, rồi mới chậm rãi luồn ngón tay vào... Lần đầu tiên bị trượt ra ngoài, lần thứ hai cũng bị trượt ra ngoài, đến lần thứ ba vẫn chẳng đâu vào đâu.



Phổ Thông nhịn hết nổi, đành mượn tay Hồng Kỳ giúp an ủi thân dưới đang trướng đến phát đau. Hồng Kỳ biết y đang khó chịu, nên ráng nén cơn ngượng ngùng, vừa vuốt ve hạ thân y vừa tự giác gập chân lên để ngón tay y có thể vào dễ hơn.



Phổ Thông nhíu mày, lại lấy lên chút vụn xà phòng nữa, lần này làm cẩn thận hơn, cuối cùng cũng vào được, nhưng huyệt nhỏ quá chật, ngón tay y không tài nào di chuyển được.



"Hồng ca, thả lỏng chút nào, không đau đâu."



Hồng Kỳ nhắm mắt lại, hắn đã nhịn đến cực hạn rồi, việc này quá hoang đường!



Vách thịt bên trong đè ép ngón tay Phổ Thông, một bước khó đi. Nếu đẩy nhẹ thì không vào thêm được, nhưng nếu dùng lực mạnh quá Hồng Kỳ sẽ đau. Y thở hổn hển, nhưng vẫn quyết không bỏ cuộc. Người đàn ông trong sách làm được, lẽ nào y lại không?