Xí Hoang Nghi Thượng

Chương 57 :

Ngày đăng: 10:01 18/04/20


Hai hôm sau, Phó Liên ghé qua nhà Hồng Kỳ và Phổ Thông, thứ nhất là thăm hai thằng em, thứ hai là bàn với Hồng Kỳ về việc đầu tư vào một dự án. Ý Phó Liên là muốn Hồng Kỳ góp vốn, sau này sẽ được chia huê hồng, coi như có thêm một nguồn thu nữa, chứ công việc giữ WC này thu nhập chả có bao nhiêu, có cộng thêm tiền bán phế liệu của Phổ Thông nữa thì cũng chỉ đủ ăn, lỡ xảy ra bất trắc như ốm đau hay gì đó thì lấy tiền đâu mà lo.



Vốn Phó Liên định tự lấy tiền túi để đầu tư, huê hồng thu được sẽ chia cho Hồng Kỳ, nhưng cô biết tính thằng em này quá rồi, tự dưng lại cho tiền, chắc chắn nó sẽ không nhận, vì thế cô quyết định nói thẳng luôn.



"Nhưng em không còn bao nhiêu tiền cả..." Hồng Kỳ ăn ngay nói thật, hắn biết đây là cơ hội Phó Liên tạo cho mình, có điều chút tiền còm của hắn không biết người ta có thèm để ý không.



"Tưởng gì, em đừng suy nghĩ nhiều, có chị ở đây, em chỉ cần góp vốn, bao nhiêu cũng được, rồi thảnh thơi đợi đến ngày nhận huê hồng thôi." Dự án này là quán bar do Phó Liên cùng hội bạn thân hợp tác cùng xây dựng, chuyện cô định để Hồng Kỳ góp vốn chưa ai biết cả.



Hồng Kỳ rất tin tưởng chị họ, sau khi cân nhắc một chút thì gật đầu đồng ý. Hắn báo với Phổ Thông một tiếng rồi cầm ví ra ngân hàng. Phổ Thông dĩ nhiên là ủng hộ cả hai tay, sau khi biết Phó Liên là người từng cứu cái mạng nhỏ của Hồng Kỳ, ánh mắt của Phổ Thông nhìn cô càng mang theo kính trọng, y cho rằng ân nhân của Hồng Kỳ cũng là ân nhân của y.



"Tiểu Thông, lại đây phụ chị một tay với." Phó Liên xắn tay áo vào bếp, Phổ Thông nghe vậy liền ngoan ngoãn chạy tới giúp cô.



Hồng Kỳ gần như rút tất cả tiền trong tài khoản ra đưa cho Phó Liên. Cô cầm tiền, dự định sẽ góp vào thêm khoảng nữa, tuy số tiền Hồng Kỳ đưa không nhiều nhặn gì, nhưng nó chứng tỏ sự tín nhiệm của hắn đối với cô.



"Chị không ở lại ăn cơm ạ?" Phổ Thông ngạc nhiên nhìn nhìn đống đồ ăn thơm phức trên bàn, lại nhìn nhìn Phó Liên đang chuẩn bị ra về.



"Chị lỡ hứa tối nay sẽ ăn cơm với chồng rồi, chị đi trước nhé, hai đứa ăn nhanh kẻo nguội."



Phổ Thông nhìn bóng lưng của cô cho đến khi khuất hẳn, cảm động không thôi.



Cơm Phó Liên nấu rất ngon, Phổ Thông và Hồng Kỳ đều ăn nhiều hơn ngày thường, và lấy và để như rằng nếu bỏ mứa thì sẽ có lỗi với cô vậy.



"Mai em đừng đi làm, ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi." Hồng Kỳ vỗ vỗ cái bụng căng tròn, ra lệnh.
Công viên Đông Sơn hôm nay rất đông, chủ yếu là người cao tuổi. Từng đóa cúc vàng ươm được xếp thành những hình dạng bắt mắt khoe mình dưới nắng thu, chỉ cần ngắm thôi cũng đủ khiến lòng người cảm thấy yên bình. Phổ Thông đi bên cạnh Hồng Kỳ, người khác thưởng hoa, còn y thì ngắm nụ cười của người mình yêu.



"Trà hoa cúc, thanh lọc cơ thể, không lo bị nóng, mại dô mại dô." Chủ một sạp hàng kêu to mời khách, trước mặt người đó là những gói hoa cúc, cam thảo sấy khô.



Phổ Thông định đến xem thử nhưng bị Hồng Kỳ kéo lại, "Em muốn uống hả? Vậy để lúc về rồi mua, ở đây bán mắc lắm." Hắn có quen chủ một cửa hàng bán trà ở khu thương mại, có lẽ người ta sẽ nể tình mà giảm giá cho.



Phổ Thông sờ sờ mũi, nghe lời Hồng Kỳ. Đồng hồ điểm 12 giờ, hai người tìm một phiến đá vắng vẻ, lấy bữa trưa ra ăn.



"Sau này chúng ta cũng hay đi dã ngoại như thế này đi, vừa thư giãn đầu óc, vừa được hít thở không khí trong lành." Phổ Thông đề nghị.



"Làm như em rảnh lắm ấy." Hồng Kỳ cố ý không nhìn Phổ Thông, cúi đầu cắn bánh.



"Nếu là vì anh thì em luôn rảnh." Nói rồi Phổ Thông vươn tay định kéo Hồng Kỳ vào lòng.



"Giật cả mình, buông ra nào! Em không sợ bị người ta nhìn thấy hả?" Hồng Kỳ nguýt Phổ Thông một cái, tuy chỗ này hiếm người qua lại, nhưng đề phòng vẫn hơn.



Phổ Thông mất hứng bĩu môi, "Anh muốn ngắm hoa nữa không?"



"Ngắm vậy đủ rồi, ăn xong mình tranh thủ đi về đi, chiều thế nào cũng đông nghìn nghịt, di chuyển khó khăn lắm."



Phổ Thông gật đầu, xử lý nhanh gọn cái bánh trong tay, sau đó uống thêm mấy ngụm nước chanh cho thanh cổ họng.