Xí Hoang Nghi Thượng

Chương 60 :

Ngày đăng: 10:01 18/04/20


Sáng hôm sau, Hồng Kỳ eo mỏi lưng đau, hai vành mắt đen sì ngồi gà gật trước cửa sổ. Sau khi suýt đập đầu xuống bàn lần thứ ba, Hồng Kỳ quyết định về sau sẽ không chiều Phổ Thông nữa. Chuyện giường chiếu này quá tốn sức, không chỉ ảnh hưởng đến sức khỏe mà còn làm suy giảm tinh thần, cực kỳ không tốt đối với một người phải lao động chân tay cả ngày như Phổ Thông.



Năm giờ chiều, Phổ Thông đã thanh lý xong đống phế liệu, tinh thần phơi phới đẩy xe về nhà. Y phát hiện một điều, hôm nay mấy chiếc taxi tự nhiên lại đắt khách lạ thường, chỗ mấy ông tài xế thường tụ tập tán gẫu chả có một mống người.



Ngày nào cũng chạy đông chạy tây, Phổ Thông đã tập thành thói quen quan sát, có lúc thì y nhìn người đi đường, có lúc thì xem xét nhãn hiệu mấy chiếc xe, chuyện làm ăn buôn bán của người khác y cũng để ý, có thể nói vạn vật trên đường đều không thể thoát khỏi mắt y.



Không chỉ taxi, xe ba bánh cũng chẳng thấy đâu, nếu có thì cũng đang bận chở khách. Hôm nay đúng là một ngày kỳ lạ, Phổ Thông cảm thán. Gần đến giao lộ, Phổ Thông thấy có một gã đàn ông mất kiên nhẫn ngó tới ngó lui, có lẽ muốn bắt xe những bắt không được.



Phổ Thông đẩy xe đi ngang qua gã, xem chừng gã đã khó chịu lắm rồi, vừa nhìn trái nhìn phải vừa văng tục luôn mồm. Phổ Thông tò mò nên lén nhìn thử, thấy quần áo của gã đàn ông này tuy đơn giản, nhưng là đồ hiệu một trăm phần trăm.



Phổ Thông thôi không nhìn nữa, đi lướt qua gã. Y đi được mấy bước, chợt nghe có tiếng gọi, "Này!"



Phổ Thông dừng lại, do dự quay người.



"Gọi nãy giờ mà không nghe thấy à?" Gã đàn ông kia chạy tới, chắc gã không thường xuyên rèn luyện sức khỏe nên mới chạy vài bước đã thở hổn hển.



"Có chuyện gì sao?" Phổ Thông làm mặt lạnh hỏi. Vẻ mặt của gã đàn ông này đầy vẻ xem thường, nhìn vào là muốn đấm cho một cái.



"Tôi muốn thuê cái xe này." Đây rõ ràng là một câu mệnh lệnh.



"Anh, anh có nói nhầm không?" Phổ Thông trố mắt, lần đầu tiên y thấy có người thuê xe chở phế liệu.



"Nhiều chuyện quá, có cho thuê hay không?" Gã đàn ông nhíu mày, nếu không phải không bắt được taxi, đời nào gã thèm nói chuyện với loại người khố rách áo ôm này.



"Đến Quế Hồ, bao nhiêu?" Gã đàn ông vẫn nuôi một chút hi vọng, nhìn trái nhìn phải, vẫn chẳng có chiếc taxi nào, gã đành chấp nhận số phận.
"Hôm nay anh không cho làm là vì anh đang đến tháng đúng không?"



"Em mới đến tháng!" Mặt mũi Hồng Kỳ đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận quát Phổ Thông, "Em học đâu ra mấy câu này thế? Đồ vô liêm sỉ!"



"Thì em nghe mấy cô đi WC tám chuyện với nhau đó."



"Toàn học thứ xấu! Ngủ!"



"Anh ơi, em sai rồi, anh đừng giận nha?"



"Không giận, ngủ mau!"



Phổ Thông bĩu môi, dụ dỗ Hồng Kỳ, "Hay là anh dùng tay giúp em đi?"



"Có ngủ không thì bảo?!" Hồng Kỳ quyết không chiều hư Phổ Thông.



"Không biết đâu, anh phải làm cho em!" Phổ Thông cứng đầu kéo tay Hồng Kỳ xuống chỗ kia của mình, không quên uy hiếp, "Anh không làm thì em không thèm ngủ đâu!"



Hồng Kỳ trừng Phổ Thông muốn toét mắt, bất đắc dĩ cầm lấy người anh em to bự của y.



"Vậy có phải ngoan không. Nhanh nào, em muốn anh~"



"Câm mồm!" Hồng Kỳ nhìn nụ cười tươi như gió xuân của Phổ Thông, ánh mắt lại chuyển xuống cây gậy được sủng còn kiêu nào đó, nghiến răng, sớm muộn gì hắn cũng sẽ bẻ gãy nó!