Xích Ái Sát Thủ

Chương 112 : Người thừa kế

Ngày đăng: 09:38 18/04/20


Không hề do dự mà cầm lấy điện thoại, hắn bấm dãy số quen thuộc, “Tôi đi đây, cái áo gió này thật không tệ.”



Trong giọng nói của hắn có ý cười, câu trả lời của Feston cũng mang theo tiếng cười, “Không tệ là tốt rồi, nó vốn là của cậu.”



“Đương nhiên là của tôi, đó là một phần tiền đặt cọc của tôi mà, tôi muốn tính xem anh còn nợ tôi bao nhiêu? Ý của tôi là tôi còn phải làm vệ sĩ của anh bao lâu nữa thì mới hoàn thành?” Rốt cục đây là giao dịch với khách hàng, hay là cuộc nói chuyện giữa hai người yêu nhau, hiện tại e rằng rất khó phân biệt, Phong Triển Nặc đặt chiếc túi da xuống sàn.



Bên kia đầu dây vang lên một tiếng va chạm nhẹ, Feston có thể tưởng tượng được trạng thái hiện tại của Phong Triển Nặc, hắn trả lời một cách quả quyết, “Không, vụ giao dịch này vẫn chưa hoàn thành, tôi sẽ tiếp tục nợ tiền thù lao của cậu cho đến khi cậu hoàn thành mới thôi.”



“Sợ tôi chạy à?” Tên sát thủ ở đầu dây bên kia đang nhướng mày, dùng vẻ mặt như cười như không của hắn để đặt ra nghi vấn, Feston thu hồi nụ cười, “Là chờ cậu trở về, cậu phải tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của mình.”



Phong Triển Nặc nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố của gió, nơi này dường như đã có ý nghĩa khác biệt đối với hắn, “Chuyện tôi muốn hoàn thành không chỉ có một, chờ tôi.” Cúp máy, hắn không thích nói quá nhiều lời tạm biệt.



Đón gió, hắn cầm túi hành lý nhỏ của mình ra khỏi nhà rồi lên xe, chạy đến mục tiêu của hắn – sân bay.



Chờ sẵn ở nơi đó là giám đốc vùng Judy của tổ chức lính đánh thuê Habino, nữ hải tặc này rất khó làm cho người ta tin tưởng cô ấy cũng từng là một thành viên của FBI, từng là đồng nghiệp của Feston.



Phong Triển Nặc rất muốn hỏi cô ta cục điều tra liên bang rốt cục có bao nhiêu người giống như cô ta và giống như Feston.




“Đừng chạm vào thứ mà cậu không nên chạm vào, nhớ kỹ, hiện tại cậu là một thương nhân, cậu chỉ cần làm chuyện mà cậu nên làm.” Feston làm cho Greg đánh mất suy nghĩ trong đầu.



Greg cười ha ha, “Em nhớ rồi, đây là những gì mà cha của anh hay nói, bác Chris, trước kia bác ấy hay nói như vậy – nhớ kỹ, hiện tại con là một thương nhân….” Hắn bắt chước giọng điệu của người sáng lập tập đoàn Kada, “Đến bây giờ bác ấy vẫn nói như vậy, kể từ khi bác gái…” Hắn nhìn chằm chằm vào Feston, “Nhưng trước kia em vẫn không biết vì sao bác lại nói như vậy, cho đến khi em tiếp quản Kada….” Không nói thêm gì nữa, Greg bước ra cửa, “Quên đi, em chỉ là không hiểu vì sao anh lại muốn vứt bỏ tất cả, có lẽ anh biết quá ít về gia đình mình.”



Đội mũ, hắn đi ra khỏi nhà, bên ngoài có xe đang đợi hắn, xe chuyên dụng của tập đoàn Kada, đến đón tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn, mà người đàn ông vốn ngồi ở vị trí này lại xem nó như một thứ không hề có giá trị, đứng trước cửa sổ, trên ngã tư đường, gió thu thổi tốc vạt áo của người đi bộ.



Feston cầm tờ giấy trên tay, có thể hiện tại là thời gian tốt nhất để giải quyết tất cả vấn đề này, hắn ném nó lên bàn.



Greg bảo rằng hắn biết quá ít về gia đình mình, phải nói là tương phản, nguyên nhân là vì đã biết quá đủ nên hắn mới có thể làm ra quyết định chính xác, lấy ra một chai rượu Brandy từ trong tủ rượu đã bị vỡ nát, Feston uống một ly nhỏ, hắn phải giải quyết tất cả vấn đề trước khi Phong Triển Nặc trở về.



Mà giờ phút này không biết tên sát thủ kia đang ở nơi nào trên thế giới.



……………



P/S: Chàng ngồi nhờ vợ rồi ^o^