Xích Ái Sát Thủ
Chương 114 : Monte carlo hoan lạc
Ngày đăng: 09:38 18/04/20
Monaco, lãnh thổ được nước Pháp vây quanh.
Là quốc gia nhỏ thứ hai trên thế giới, Monaco được mọi người chú ý là vì ở đó có chế độ không cần đóng thuế thu nhập, cũng có thể là vì thành phố trọng yếu Monte Carlo – có hơn phân nữa lãnh thổ là các sòng bạc casino.
Monte Carlo hấp dẫn các vương công quý tộc và thương nhân giàu có cùng những nhân vật nổi tiếng của các quốc gia, nó là thắng cảnh du lịch, cũng là thiên đường để nhóm người nhà giàu tiêu tiền như nước, khi đến nơi này, Phong Triển Nặc bắt đầu nghi ngờ có phải mình đặc biệt có duyên với sòng bạc hay không.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn đến Monaco, khác với Morocco ở Tây Bắc châu Phi, nơi này không cần sử dụng đến ngôn ngữ Ả Rập mà hắn vẫn chưa thuần thục, “Đã lâu không đến sòng bạc, nếu tôi thua tiền thì Habino của mấy người sẽ thay tôi thanh toán đúng không, tôi phải đi thử vận may một chút mới được.”
Bước xuống xe, hắn cố ý thử điểm mấu chốt của Habino, hai tay đút vào túi quần rồi đi ra khỏi gara, chiếc áo khoác vừa người càng thêm tôn lên vẻ ngoài điển trai hào nhoáng của hắn, tiếp tân của khách sạn tươi cười ân cần tiếp đón hắn.
Judy để cho lính của mình phụ trách mấy chiếc vali to đùng, “Chỉ cần anh tiến vào sòng bạc, thua thì chúng tôi sẽ trả, đương nhiên tôi vẫn hy vọng là anh sẽ thắng, đây không riêng gì là vì tiền.” Cô ta không hề do dự mà hứa hẹn, nhưng ánh mắt thâm thúy lại chứa đựng một ý tứ khác.
Không riêng gì là vì tiền cũng là vì thuận lợi cho hành động, hắn hiểu gõ rồi gật đầu, “Nói như vậy tôi càng không thể không đi, cơ hội tốt để kiếm tiền.” Đáy mắt lướt qua một chút hào quang, hắn tiếp nhận chìa khóa tại quầy tiếp tân, “Tôi đi chuẩn bị một chút, khi nào đến giờ thì gọi tôi.”
Hắn đi về phòng của mình, Judy ở sau lưng hỏi hắn, “Muốn về phòng để gọi điện cho ngài cảnh sát à?”
Quay đầu lại, không thể thấy rõ cảm xúc bên dưới nụ cười hảo cảm này, “Cô hy vọng tôi không nói cho anh ấy? Hay là hy vọng tôi sẽ nói cho anh ấy biết?”
“Tôi cũng không biết phản ứng của anh ấy sẽ như thế nào một khi biết được chuyện này…” Cúi đầu trâm tư, Judy khoanh tay giống như một người đàn ông, cô ta nhún vai, “Dù sao đây cũng không tính là phản bội, đúng không?”
Đôi mắt đen trở nên lấp lánh như pha lê, Judy trình bày quan điểm của mình, muốn được một câu xác nhận, nhưng Phong Triển Nặc lại chỉ cho cô ta một nụ cười không rõ hàm nghĩa, tựa như một con hồ ly nhìn thấy con mồi của nó, dù sao hắn cũng là sát thủ, Judy có thể nhận thấy hơi thở tử vong từ nụ cười của hắn.
“Đây không phải là chuyện mà cô có thể định đoạt.” Khẽ nheo mắt, ánh sáng trong mắt trở nên u ám, người đàn ông có vẻ ngoài điển trai này lại giống như chỉ trong nháy mắt thì trở thành tử thần vác theo lưỡi hái.
Bàn rulét chiếm đa phần trong sòng bạc, ở xung quanh đều bố trí phòng ốc xa hoa, đó là nơi dùng để cho khách nghỉ ngơi và trò chuyện hoặc là đánh bạc, so với những góc yên lặng thì khu vực trung tâm có rất đông người, trong khi những người có địa vị cao quý đều được bố trí phòng riêng.
Nhân viên phục vụ khe khẽ nói nhỏ có đôi khi sẽ bị khách nghe thấy, vài quý cô quý bà dùng ánh mắt nhiệt tình chú ý đến vị khách mới đến, chứng minh rõ ràng điểm này.
Danh hiệu quý tộc có sức quyến rũ rất lớn đối với phụ nữ.
“Đây là thân phận mà mấy người đã chuẩn bị, tôi sẽ làm cho cô ta thích.” Cầm ly sâm banh đưa đến tay của Judy, khung cảnh ở xung quanh vẫn có một chút khác biệt so với Las Vegas, trong thế giới sòng bạc casino còn có thứ khác làm cho người ta lưu luyến.
“Chuẩn bị chưa, cô ta đi vào đó.” Judy nghe xong điện thoại thì liền thông báo, giả vờ vô cùng thân thiết mà dựa vào vai hắn để nói khẽ, “Hướng ba giờ, chính là cái phòng kia, bọn họ đều ở nơi đó, bao giờ thì anh chuẩn bị hành động?”
“Đương nhiên là ngay lập tức, trước khi người khác còn chưa kịp để lại ấn tượng với cô ấy.” Đẩy Judy ra, thuận tay kéo lấy chiếc khăn lông choàng cổ của cô ta, hắn lập tức đi về hướng đó, phía sau cửa là cô Bailey Olivia cùng đám người cầu hôn cô ấy.
Đương nhiên hết thảy đều là bí mật, không có người biết tại Monte Carlo, trong sòng bạc rộng lớn này, cháu gái của hoàng tử Rainier đệ tam đang ở nơi này để chọn lựa vị hôn phu thích hợp cho mình.
Trà trộn vào trong đám người, sau khi đi vài vòng, nghe đủ tiếng chuyển động của bàn rulét, hắn giả vờ như đang tìm người, thẳng tắp nhằm về phía vệ sĩ ở trước cửa, “Cậu có thấy một cô gái tóc xoăn ngắn vừa rồi khoác cái khăn này hay không?” fynnz810
“Nơi này ngài không được phép đi vào!” Vệ sĩ không thể ngăn lại, một động tác đẩy cửa rất khéo léo, cửa bị mở ra, Phong Triển Nặc nhìn thấy mọi người bên trong, cũng bị mọi người nhìn chăm chú, trong đó có một gương mặt kiên nghị thâm thúy đập ngay vào mắt của hắn, song phương đều cảm thấy kinh ngạc và bất ngờ.
………..
P/S: khổ, hữu duyên thiên lý năng tượng ngộ mà, sớm muộn cũng gặp thôi.