Xích Ái Sát Thủ

Chương 119 : Hey, tôi yêu anh

Ngày đăng: 09:38 18/04/20


Cuộc đua lần này chỉ có thể có một kẻ giành chiến thắng, xem tình hình hiện tại, nếu chỉ nhìn tâm ý của Bailey Olivia thì mấu chốt thắng bại hẳn là thuộc về hai người bọn họ.



Đây không phải là kiêu căng ngạo mạn mà tình hình trước mắt đã là như thế, lần này quả thật chỉ có năm người được mời đến, ngoại trừ Feston thì những người khác nếu không phải lời lẽ nhàm chán thì chính là những kẻ thích đề cập đến vấn đề lợi ích, khi Feston và Phong Triển Nặc đến gần thì có thể nghe thấy một trong số đó tự tiến cử với Bailey Olivia.



“Nếu cô gả cho tôi thì tôi có thể mang đến cuộc sống thoải mái nhất trên thế giới này cho cô, hết thảy cũng sẽ không thay đổi, cô Olivia, cô có thể đi nghĩ dưỡng, mua sắm, nuôi thú cưng, làm hết thảy những gì cô muốn, ngược lại tôi hy vọng cô có thể thuyết phục hoàng tử về cổ phần của ngành sản xuất thuốc lá….”



“NgàiKent, cổ phần sản xuất thuốc lá ở nước của tôi sẽ không bán cho công ty nước ngoài, đương nhiên tôi không phải là hoàng tử, nhưng tôi biết ông ấy sẽ trả lời như vậy.” Không hề có hứng thú, Bailey Olivia trả lời rất thẳng thắn.



Ngành sản xuất thuốc lá của Monaco cơ bản bị vây vào tình trạng lũng đoạn quốc gia, đưa ra đề nghị như vậy thì Marty Kent của công ty thuốc lá nếu không phải là quá cả gan thì sẽ là quá ngu ngốc.



Hắn có thể thuộc dạng người thứ hai, khi hắn cau mày, vẻ mặt không vui đi đến một góc khác thì Bailey Olivia liền bĩu môi, “Brunson, tôi không phải là món hàng, tôi không thích như vậy.” Cô ta thì thầm.



Ông lão đứng sau lưng cô ta vẫn duy trì trầm mặc, Bailey Olivia chỉ có thể thở dài.



Từ đầu đến cuối cô ta có vẻ bất an, tâm tư của cô ta dường như đang chu du ở nơi nào đó, có lẽ buổi sáng gặp phải nguy hiểm quả thật đã khiến cô ta sợ hãi, hiện tại vẫn chưa thể khôi phục tinh thần, không có hứng thú đối phó với người khác, mặc kệ nói như thế nào thì Phong Triển Nặc cảm thấy hiện tại là cơ hội rất tốt đối với hắn. fynnz.wordpress.com



Nhưng có người lại sớm hơn hắn nửa bước, đưa qua một ly nước trái cây nhỏ trước mặt Bailey Olivia, thản nhiên đến gần, “Xem ra cô không thích uống rượu.” Feston cầm lấy ly sâm banh trong tay Olivia, giải thích một cách đơn giản.



“Cám ơn ngài Kada, tôi quả thật…” Lặng lẽ lè lưỡi bất đắc dĩ, Olivia ở bên cạnh Feston tự nhiên hơn những người khác rất nhiều, Phong Triển Nặc đương nhiên phát hiện trước hắn thì Feston hiển nhiên đã chiếm được hảo cảm của Bailey Olivia.



Có người bẩm sinh có được khả năng làm cho người ta tin tưởng và nghe lời, hơn nữa ở bên cạnh hắn sẽ làm người ta cảm thấy an tâm.



Mặc kệ Feston xuất phát từ tâm tư gì thì cách thực hiện này của hắn vẫn bị xem là khiêu khích, Phong Triển Nặc tiến lên, “Chào buổi chiều, cô Bailey Olivia, cô ở đây một mình không có ai tán gẫu hay sao, đứng cách xa lan can một chút, như vậy mới an toàn cho mấy tay đua.”




Như có như không mà nhướng mày, hắn nhìn về phía xuất phát vụ nổ súng, viên đạn bắn đến từ hướng Đông Nam, khóe miệng của hắn nhếch lên, một độ cong tàn khốc có chứa sát ý.



“Nghĩ đến cái gì?” Thắt lưng của Phong Triển Nặc bỗng nhiên bị người đụng chạm, Feston đưa tay sờ đến vết thương trên bụng của hắn, đã khép lại hoàn toàn, hiện tại chỉ lưu lại một vết sẹo, “Cẩn thận giùm tôi một chút, lần này tôi cho phép cậu ra tay, tóm lại đừng làm cho mình bị thương là được.”



Feston ấn lên thắt lưng của Phong Triển Nặc một chút, cảm giác cứng rắn lại lạnh lẽo, trên người của sát thủ luôn có vũ khí, mùi thuốc súng dưới đuôi tóc của Phong Triển Nặc lộ ra dấu hiệu giết chóc.



“Đây là những lời mà cảnh sát có thể nói hay sao?” Hắn xoay người rồi nhướng mày một cách kinh ngạc, lần này nụ cười đã hòa tan sát ý, “Anh cũng biết cho phép tôi ra tay nghĩa là gì hay không, đây xem như là trao quyền? Tuy rằng tôi cảm thấy không cần được bất luận kẻ nào cho phép.”



Huống chi nơi này không phải là nước Mỹ, thân là FBI cho nên Feston không có quyền gì ở lãnh thổ Monaco, nhưng thứ Feston giao cho Phong Triển Nặc là tín nhiệm và dung túng, thái độ của Feston đối với tội ác luôn rất hà khắc nhưng lại dễ dàng buông tha cho Phong Triển Nặc.



“Xuất phát từ tự vệ, khi gặp phải tình huống nguy hiểm thì có thể tự mình bảo vệ, cho dù ở đâu cũng vậy.” Bình thản tự thuật, Feston nhìn xuống chân, mái tóc của hắn bị gió thổi loạn, vẻ mặt chăm chú làm cho đôi mắt của hắn càng trở nên thâm thúy.



Trên ngã tư đường, cuộc đua vẫn còn tiếp tục, tiếng động cơ xẹt qua màng tai, trí nhớ của Phong Triển Nặc cũng bị thứ gì đó đào móc. Hắn nhớ rõ bộ dáng khi đó của Feston ở sa mạc, trầm ổn mà thản nhiên, bước chân kiên định ngang ngạnh, tuyên bố không có chính nghĩa tuyệt đối, tự xưng không phải là người lương thiện, viên cảnh sát giữ vững nguyên tắc lại đồng thời sa đọa đến mức rơi xuống cùng hắn, rốt cục nên dùng từ ngữ gì để hình dung….



Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một ngọn lửa, hắn kéo Feston vào phòng khách, tương phản với khi đối đãi một phụ nữ, hắn dùng cách thức kịch liệt để biểu đạt điều mà hắn muốn nói, “Bỗng nhiên muốn nói lại một lần nữa, tôi yêu anh.” Thân thể chạm vào Feston, hai vầng trán kề sát.



“Tôi biết, tôi cũng yêu cậu.” Đáy mắt của Feston có ý cười, nhưng sau đó liền lập tức cắn lên cổ họng của Phong Triển Nặc, khiến đối phương cảm giác được nhất định nơi đó sẽ bị để lại một dấu vết rất rõ ràng.



………..



P/S: nghe 2 bạn tôi cậu nói yêu nhau nó ngố ngố =)) =)).