Xích Ái Sát Thủ

Chương 128 : Giao ước

Ngày đăng: 09:38 18/04/20


“Rốt cục là ai dung túng ai, cái tên thích khống chế này.” Sau lưng đập lên ván cửa cứng rắn, tầm mắt gần trong gang tấc đang hình thành tình thế giằng co, không quá vài giây, Phong Triển Nặc hừ cười rồi phản kích.



Trước mặt là ánh mắt tràn đầy áp lực lo lắng và cuồng bạo, ẩn sâu trong hốc mắt lóe lên như sao băng, hắn nắm lấy vai của Feston rồi đẩy đối phương lên vách tường.



Đụng đến vật trang trí ở trên tường, Feston phát ra một tiếng kêu rên, cánh cửa ở sau lưng vang lên một tiếng ầm, Phong Triển Nặc nhìn xem Feston có sao hay không, bước chân vững vàng tiến vào bên trong, ngay sau đó là một cái bóng nhào đến, áp hắn xuống đất, “Vì không muốn ràng buộc cậu cho nên mới cho cậu tự do, nhưng cậu cứ luôn chọc giận tôi, cậu quả thật có tài cán này!”



Từng câu từng chữ được nghiến ra khỏi kẽ răng, nếu có thể thì Feston thật sự muốn cắn chết Phong Triển Nặc, hơi thở phà vào bên tay, Phong Triển Nặc giống như bị chim ưng dùng móng vuốt giam cầm dưới đất, nhưng hắn chỉ mỉm cười, “Những lời này tôi trả lại cho anh!” Giọng nói âm u lạnh lẽo được cất cao.



Hàm dưới bị đập mạnh một cú, người ở trong tay của Feston xoay một vòng rồi giãy ra khỏi vòng tay của hắn, đôi chân dài đảo qua, đá văng cánh tay của Feston, Phong Triển Nặc biết rõ mình vừa khơi mào chiến tranh, nhưng có lẽ bọn họ đều cần cách này để phát tiết và khai thông.



Mặc dù nghĩ như vậy nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt âm u của Feston thì hắn lại tung quyền chậm một chút, sau khi Feston nghiêng người đá một cú thì lại đột nhiên tấn công vào trước mặt, vốn nên đấm vào ngực nhưng rốt cục hai tay lại ôm lấy bờ vai của Phong Triển Nặc.



“Tôi muốn biết cậu nghĩ thế nào về biện pháp rất tốt kia, cậu nói cho tôi nghe thử một chút đi?” Hai thân thể kề sát, từ đánh nhau lại vô hình chuyển thành ôm nhau, nhưng vẫn tràn ngập khả năng nguy hiểm, Feston kề sát vào trán của Phong Triển Nặc, gần đến mức có thể ngửi được hơi thở của đối phương.



Feston chạm đến mấu chốt của hắn, nếu bảo rằng Feston bởi vì tình cảm đặc biệt dành cho hắn mà dung túng hành vi của hắn, như vậy lần này hắn đề nghị Feston lấy Bailey Olivia xem như đã hoàn toàn chọc giận Feston.



“Gạt tôi đến nơi này mà còn chưa chịu vô vấn đề chính, anh muốn tiếp tục hỏi tội tôi hay sao? Rất đơn giản, sau khi nghĩ thông suốt lợi và hại thì đương nhiên sẽ xuất hiện kết quả, đừng nói cho tôi biết là anh không hề nghĩ đến.” Feston lý trí cũng không thua hắn, nhất định đã từng cân nhắc đến khả năng này. Phong Triển Nặc giật giật khóe miệng, “Chẳng qua….không thể lừa gạt tình cảm của mình.” Hắn giống như đang than thở một mình, có bao nhiêu người nhìn thấy nét mặt bất đắc dĩ này? Feston dùng sức lôi kéo, càng ôm càng chặt, “Vậy cậu còn dám nói như vậy nữa hay không?!”



Quả thật giống như đang cáu kỉnh, chẳng phải chỉ vì một câu của hắn thôi sao? Cứ thế mà không ngừng truy cứu, bất quá Phong Triển Nặc không thẳng thắn vạch trần, “Ở trên xe tôi đã giải thích rồi, chỉ là một lời đề nghị mà thôi, anh là đàn ông đó, có cần nhỏ mọn như vậy hay không?”




Phong Triển Nặc nhéo thắt lưng của Feston, “Anh cố ý muốn tôi nợ anh, cái tên Caesar thâm hiểm này.”



“Không thâm thì làm sao có thể đối phó với U Linh.” Hắn quấy nhiễu đầu lưỡi của Phong Triển Nặc, trong lúc nói chuyện thì những động tác chậm rãi vuốt ve một cách trí mạng vẫn được tiếp tục, *** dần dần chồng chất, giống như từng thanh củi được nhóm lửa, rốt cục hừng hực bốc lên.



Lồng ngực của Phong Triển Nặc không ngừng phập phồng, hắn nhìn lên ánh mắt chăm chú và dày đặc lửa nóng ở phía trên, giữa bọn họ có rất nhiều lần giống như đối đầu trên chiến trường, không hề chịu thua, nhưng cũng đạt được cảm giác chinh phục triệt để, Feston hôn lên mái tóc bị mồ hôi thấm ướt của Phong Triển Nặc, nhìn đôi môi hơi sưng lên của hắn, lại tiếp tục hôn xuống.



Phong Triển Nặc bất ngờ ngẩng đầu đoạt lấy, đôi môi trở nên đau đớn, nước bọt ẩm ướt phát ra tiếng dây dưa của đầu lưỡi, lặng lẽ tiến hành dưới sàn, tiếng hít thở là phần nhạc đệm kịch liệt nhất, đây là một cuộc chiến, đúng vậy, nhưng lại là một loại trao đổi đặc biệt.



Có lẽ Feston đã nói đúng, Phong Triển Nặc cần một vài thứ để khẳng định sự tồn tại của mình. Trong căn phòng chất đầy hành lý, sau lưng của Phong Triển Nặc là tấm thảm mềm mại, nắm chặt tấm thảm bằng nhung màu trắng ở dưới thân. Feston hôn lên nơi mẫn cảm của Phong Triển Nặc, hắn ôm lấy đầu của Feston, “Sau khi giải quyết chuyện của Bailey Olivia thì tôi sẽ đi đến nơi khác một thời gian ngắn, trước khi tạm biệt….anh để cho tôi đòi lại cái đã…”



Cắn răng rên rỉ, một đêm mất ngủ dường như chỉ làm cho tinh thần của Feston càng thêm hưng phấn, trong lúc kịch liệt vận động, hắn ôm chặt Phong Triển Nặc, “Hiện tại nói tạm biệt với tôi là quá sớm, chí ít phải chờ qua ngày lễ….Cậu chờ không kịp mà muốn rời xa tôi nhanh như vậy hay sao?”



Phong Triển Nặc mơ hồ nhớ đến ngày lễ của Monaco sắp đến, ***g ngực va chạm vào nhau có thể cảm nhận được tiếng tim đập, làn da màu đồng ở trước mắt lóe lên mồ hôi sáng bóng, trên khuôn mặt tràn ngập dục vọng của Feston đang toát ra mồ hôi, còn có một loại cảm xúc khắc sâu, đó là luyến tiếc.



……….



P/S: Em cũng đã công nhận là anh thâm :>. Cơ mà anh Phê có cái thói quen để mặt tỉnh bơ còn tay thì liên tục sờ soạng…