Xích Ái Sát Thủ

Chương 133 : Cá mập điên cuồng

Ngày đăng: 09:38 18/04/20


“Vẫn là câu nói kia, câm miệng của cậu lại, kế tiếp cậu sẽ bề bộn nhiều việc, tôi không rảnh nói chuyện phiếm với cậu.” Cánh tay bị thương tiếp tục bấm một dãy số, sau đó vô lăng đột nhiên thay đổi, Feston tiến vào làn xe, “Ngồi cho vững.”



Hai chiếc xe ở ngã tư đường đụng thẳng vào phía trước, đám người đang chúc mừng ngày lễ vội vàng la ó sợ hãi. Cùng lúc đó, ở phía bên kia Phong Triển Nặc lại nhìn điện thoại trong tay chừng vài giây.



“Sao vậy?” Stephanie cầm thiết bị theo dõi ở trong tay, cô ta phân tâm mà hỏi người đàn ông ở bên cạnh.



“Rainier đệ tam nhất định biết được kế hoạch ngày hôm nay, Feston gặp phải một chút phiền phức.” Cứu được Samantha thì mới có thể gặp được Feston, Phong Triển Nặc dùng sức đạp chân ga, xe chạy như bay, hắn nghe thấy Stephanie hỏi hắn, “Nghiêm trọng hay không?”



“Bị thương, nhưng chắc là nghiêm trọng hơn hắn đã nói, hừ, tôi hiểu cái tên kia lắm, cứ tưởng rằng tôi không biết.” Thấp giọng cười lạnh, đây là khuôn mặt căm tức, hoàn toàn là vì lo lắng và quan tâm. Stephanie thu hồi tầm mắt, “Thật đáng tiếc, cậu không thể cùng anh ấy đi cứu Samantha….”



“Chúng ta sẽ cứu con bé ra, chỉ cần tìm được Samantha ở đâu là được.” Phong Triển Nặc biết rõ phải dẹp sự lo lắng sang một bên, cho dù Feston như thế nào thì hắn cũng không thể làm gì được.



Nhìn chăm chú ra phía trước, bởi vì hắn phải chuyên chú làm chuyện trước mắt, đối với Phong Triển Nặc mà nói thì đây vốn chẳng phải là chuyện khó khăn nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy không đơn giản như lúc trước.



Chiếc xe vững vàng lao nhanh trên đường, bề ngoài của hắn rất bình tĩnh, vẫn như dĩ vãng, nhưng Stephanie rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt hơi lo lắng của hắn, “Đừng để cho người ta nhìn thấy bộ dáng hiện tại của cậu, Ian, trừ phi cậu muốn làm cho tất cả mọi người biết được nhược điểm của U Linh.”



Bàn tay nắm vô lăng trở nên căng thẳng.



“Tình cảm chính là nhược điểm à? Quên đi, câu này cũ quá rồi.” Nét mặt phản bác, nhưng khi Stephanie nhìn lại thì trên khuôn mặt kia đã không còn cảm xúc gì khác.



“Đây mới là U Linh mà tôi muốn.” Lực chú ý của cô ta lại tập trung lên thiết bị theo dõi.



Tín hiệu càng lúc càng lóe mạnh, hiện tại bọn họ đang ở nơi nào? Stephanie ló đầu ra khỏi cửa xe rồi nhìn xung quanh, “Chúng ta đang đi vào nơi đông người.”


“Vì sao lại nói như vậy, hiện tại hắn có gì khác với trước kia hay sao?” Vị nam tước với hai thân phận, cá mập Shark, cũng là Macro Ventress — hỏi một cách hứng thú.



“Muốn nói điểm khác nhau lớn nhất chính là một người khi chân chính nếm trải mùi vị tình yêu thì sẽ có vướng bận, sẽ dở xuống vẻ ngoài cứng rắn, hiện tại cậu ấy trở nên yếu đuối. cậu ấy xem tao là bạn, mà ngay từ đầu đối với tao thì cậu ấy chỉ là quan hệ hợp tác, thật sự là đáng nực cười đúng không, đáng tiếc cậu ấy sẽ không nhận ra sự thay đổi này của chính mình.” Phán xét một cách vô tình, lời nói của Stephanie vô cùng lạnh lẽo.



“Tình yêu? Hắn yêu cô hay sao?”



“Không, thật đáng tiếc, là một người đàn ông có khả năng ngang ngửa cậu ấy.” Cô ta không còn kích động giống như vừa rồi, cá mập Shark đã nhận ra, nhưng đây không phải là chuyện mà hắn quan tâm.



“Đem hắn lại đây cho tôi xem, tôi muốn biết cái tên sát thủ đê tiện vọng tưởng muốn thay thế thân phận của tôi có bộ dạng thế nào.” Tựa như đang nói về một món hàng, hắn vừa dứt lời thì liền có người đỡ người đàn ông đang nằm dưới đất lên.



Máu dính trên tóc, vết máu ở ngay trán đã khô hơn phân nửa, màu đỏ tươi dính vào khuôn mặt cũng không khiến người này trở nên chật vật, ngược lại càng tăng thêm một loại quyến rũ đầy sắc bén.



Cho đến khi bất tỉnh mà vẫn còn nắm chặt khẩu súng trong tay, dáng người thon cao rất hợp với khuôn mặt đầy sức quyến rũ này, bề ngoài rất hoàn mỹ, giống như một con báo nhanh nhẹn, hoặc một loại thú vật nào đó ở trong rừng rậm, lộ ra hơi thở nguy hiểm một cách thản nhiên, mang theo sát khí hết sức căng thẳng.



“Tôi có thể tưởng tượng hình ảnh về hắn đứng giữa đám phụ nữ, hắn nhất định rất được hoan nghênh….” Có lẽ người trên lầu theo dõi tình huống dưới đây thông qua hệ thống camera, Stephanie phát hiện khi người nọ nói ra những lời này thì giọng điệu trở nên kỳ lạ, Cá mập thì thào tự nói, giống như đang thở dài.



“Hắn tựa như một tác phẩm nghệ thuật, hơn nữa là một tác phẩm nghệ thuật chết người.” Giống như có được một món đồ chơi thú vị, giọng nói của Macro Ventress trở nên run rẩy vì hưng phấn, dường như hắn không hề phản cảm với cái tênsát thủ đê tiện này.



“Cho hắn một mũi tiêm rồi đem hắn lên đây.”



……….



P/S: À…ta biết sẽ có người hỏi, và ta biết ta lại spoil, con cá mập này ko phải thích Nặc đâu, nói chung đừng nghĩ ra mấy cảnh bậy bạ dùm ta =)).