Xích Ái Sát Thủ

Chương 135 : Sơn dương đợi làm thịt

Ngày đăng: 09:38 18/04/20


Macro cầm dao giải phẫu, ngắm nghía mồ hôi chảy ra từ trên trán của Phong Triển Nặc, “Làm cho một sát thủ số một thế giới trở thành sơn dương của tao, hôm nay thật sự là một ngày vui sướng.”



“Mày không vui sướng được bao lâu đâu, không có tao làm thế thân, nhanh thôi…đám người muốn giết mày sẽ tìm đến….” Trên đùi co rút đau đớn, Phong Triển Nặc bị kéo về hiện tại, đáng tiếc là trước mắt chỉ có khuôn mặt đáng ghê tởm, nhưng hắn vẫn chưa quên nói ra những gì mà hắn quan tâm.



“Bọn họ sẽ tìm được mày, tao sẽ chỉ điểm mày là tao, đống giấy tờ đó đều chứng minh mày là Macro Ventress, cho dù hoàng thất biết mày là giả, nhưng đừng lo, bọn họ đều ước gì tao không tồn tại, bởi vì tao ở trong mắt của bọn họ là một sự sỉ nhục, sự tồn tại của tao làm ô uế danh dự của quý tộc!”



“……Hóa ra người muốn giết mày là hoàng gia Anh.” Phong Triển Nặc có thể hiểu được, lại đoán được đáp án trên khuôn mặt tràn ngập oán hận của Macro.



“Bọn họ là một đám đầu heo đáng ghê tởm! Một đám áo mũ chỉnh tề nhưng bọn họ vẫn chỉ là heo!” Macro vung cây gậy của hắn lên, Phong Triển Nặc tin tưởng quyết định của hoàng thất hẳn là có liên quan đến thân phận còn lại của Macro.



“Mày được xưng là cá mập, người của hoàng thất biết chuyện này thì nhất định rất nổi giận, bởi vì mày làm việc rất bất cẩn.” Cho dù có liên quan đến xã hội đen, có liên quan đến các hoạt động phạm pháp thì những người đó cũng tuyệt đối sẽ không tự mình ra tay, bọn họ đều ẩn sau lưng, có lẽ đây là điểm đáng thương của Macro, hắn không thể thỏa mãn làm người đứng sau lưng, hắn cần một nơi có thể thừa nhận hắn.



“Không tới phiên mày dạy dỗ tao, kế tiếp mày sẽ không còn sức để nói nữa.” Macro đánh vào nhược điểm mà hắn cảm thấy bị tổn thương. Bất lực là điều kiêng kị lớn nhất của đàn ông, cảm xúc luôn luôn bất ổn, hiện tại con sơn dương không giống người thường này sẽ thuộc về hắn, tâm tình của hắn lại trở nên vui sướng.



“Yên tâm, tao sẽ làm rất dứt khoát, bề ngoài của mày vẫn phải giữ nguyên vẹn, tao sẽ không tổn thương đến khuôn mặt của mày, khuôn mặt này có thể làm cho mày tìm được rất nhiều đàn bà, sau khi mày đã giống tao…” Bật cười ha ha, Macro giơ tay chém xuống.



Kịch biến xảy ra, một tiếng hét thảm, máu tươi trào ra, dao giải phẫu sắc bén cắm vào đùi của Macro, Phong Triển Nặc vươn tay bụm miệng của Macro, cầm lấy con dao phẫu thuật, ăn miếng trả miếng mà xoắn một vòng trên vết thương của đối phương, “Nói cho mày biết, tao chúa ghét người khác động tay động chân lên người của mình, nhưng mà hình như tao nói hơi chậm thì phải?”



Phong Triển Nặc ngồi dưới đất, Macro bị hắn bụm miệng, tiếng kêu thảm thiết cất lên trong cổ họng, cố gắng trừng lớn mắt, bày ra vẻ mặt khó tin, tên sát thủ nàymới một giây trước còn suy yếu vô lực mà ngay sau đó đã có thể cướp lấy con dao của hắn. fynnz.wordpress.com



Nhưng chỉ có thể cướp dao mà thôi, Phong Triển Nặc biết thuốc ở trong người vẫn chưa tan hết, “Tao là người rất tốt bụng, chắc là mày nghi ngờ, để tao nói cho mày biết, bởi vì mày…..” Hắn mỉm cười.



“Đúng, xác thật mà nói là vì hai nhát dao kia của mày, nó rất hữu dụng, đau đớn sẽ kích thích con người ta, tao có thể ra tay được ít nhiều cũng là nhờ mày hỗ trợ, nam tước Macro.” Xưng hô này ở trong miệng của Phong Triển Nặc, nhất là ngay hiện tại lại cực kỳ mang tính châm chọc, Macro hiện tại đã biết tên sát thủ này vẫn luôn chờ đợi thời cơ, đối phương cố ý chọc giận hắn chỉ vì chờ đến lúc này.



Vài tiếng kêu vang lên, dùng sức gõ xuống thảm, vị nam tước đáng thương đang cố gắng làm cho đám lính ở bên ngoài chú ý.



“Không có ai đến đâu, những người vào đây đều đã bị mày giết chết, mày không nhớ hay sao, cho nên tốt nhất là giữ sức của mày đi.” Đây là nụ cười của ác ma, đây là người đàn ông mà Macro đã xem là hình mẫu hiện đại, cởi bỏ lớp ngoài vô hại, lộ ra vẻ mặt khiến người ta phải sợ hãi.




Macro lựa chọn cứ điểm là một nơi rất náo nhiệt, đi đến một đoạn nữa chính là mục tiêu của Feston, trùng hợp một cách kỳ lạ.



“Nghe nói cậu ở đây cho nên tôi đương nhiên phải đến xem, Judy vẫn đi theo hai người rồi thông báo tình hình với tôi, nhưng tôi không biết là cậu gặp phải chuyện tệ hại như vậy, tôi đã tới muộn.” Feston đã sớm nhìn thấy vết thương của Phong Triển Nặc, hắn cau mày, nhưng mà không nổi giận, hiện tại cũng không, chẳng qua tầm mắt của hắn lại chuyền về phía Macro đang nằm ở một góc.



“Không, chỉ là trùng hợp thôi, tôi có thể giải quyết những vấn đề như vậy, không cần anh phải hỗ trợ.”



“Hắn chính là Cá mập? Hắn chính là người làm cho cậu bị thương hay sao? Vì sao hắn vẫn còn sống?” Feston nhìn thấy máu loãng đang chảy trên người của Macro.



Phong Triển Nặc biện giải, “Chúng ta còn cần hắn để biết tung tích của Samantha.”



“Được rồi, cậu nằm nghỉ trong chốc lát đi.” Đặt Phong Triển Nặc lên ghế sô pha, sau đó Feston đi về phía Macro, vẻ mặt dần dần trở nên âm trầm, trên cổ tay phải vẫn còn đeo băng gạc, bình thản xắn tay áo lên, “Tôi sẽ hỏi ra đáp án mà chúng ta cần.”



Đây là câu cuối cùng mà Phong Triển Nặc nghe được trước khi nhắm mắt nghỉ ngơi, sau đó lỗ tai của hắn liền bị nhồi nhét bởi tiếng kêu thảm thiết, sau đó nghe thấy Anthony nuốt nước miếng, “Anh ấy nhất định là một tay ném phi tiêu cừ khôi.”



Đó là tiếng lưỡi dao cắm vào da thịt, đó là tiếng khóc thét tuyệt vọng và sợ hãi, Phong Triển Nặc có thể phân biệt rõ ràng, mặc dù không nhìn thấy nhưng hắn có thể tưởng tượng được vẻ mặt hiện tại của Feston, còn có ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.



Anothy nhìn thấy người đàn ông nhắm mắt nghỉ ngơi trên sô pha như thể đang thưởng thức một bản hòa âm, vẻ ngoài rất điển trai và xuất sắc, đến khi quay đầu lại thì liền nhìn thấy Feston dùng cổ tay ném mạnh dao giải phẫu, nhưng đó lại là tay trái.



Anthony tiếp tục nuốt nước miếng một cách gian nan, Chúa ơi, hai người này rốt cục là loại người gì vậy!



………….



P/S: Giờ đến phiên chồng làm thịt con cá mập kia :>. Thủ đoạn của bạn Phê, ra tay một cách tàn nhẫn nhưng vẫn hợp pháp =.=, màn tra tấn vẫn còn tiếp diễn.



À, thông cảm cho ta tuần này chỉ edit 1 chương mỗi ngày từ thứ 4 đến tứ 2 tuần sau, vì cuối tuần ta đi chơi lễ nên ta share ra mỗi ngày một chương đến thứ 2, sau đó thì vẫn 2 chương lại như thường .