Xích Ái Sát Thủ

Chương 139 : Tuyệt đối không thể bất trắc

Ngày đăng: 09:38 18/04/20


Đã quá một giờ chiều.



Màn biểu diễn trong nhà hát opera đang tới hồi kết thúc, từ đầu đến cuối Bailey Olivia không hề biết trên sân khấu đang trình diễn cái gì.



Sau khi giai điệu cuối cùng được chấm dứt thì những vỗ tay như sấm rền không ngừng vang lên, cô ta cũng đứng lên cùng với mọi người,Rainier đệ tam, ông nội của Bailey Olivia tỏ vẻ không hề biết chuyện gì đang xảy ra với cô ta, đang nói cái gì đó với Brunson.



Nhưng cô ta biết chắc chắn có liên quan đến mình, tuy Brunson không liếc mắt nhìn sang bên này nhưng cô ta vẫn biết rõ điều đó.



Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, ***g ngực của cô ta đập loạn nhịp, vì sao ngài Kada vẫn chưa gọi điện? Anh ấy bảo khi sắp đến sẽ gọi điện cơ mà.



Kiềm chế nổi bất an trong lòng, Bailey Olivia lấy ra di động từ trong túi xách, lặng lẽ bấm một dãy số, nhưng điện thoại lại không có tín hiệu, chuyện này có nghĩa sự việc không quá thuận lợi.



Sắp tan cuộc, mọi người trong thính phòng đều rời khỏi chỗ ngồi, hiện tại là thời cơ tốt nhất, Bailey Olivia đã sớm đem hành lý đặt ở phòng nghỉ trong nhà hát, thừa dịp hoàn cảnh lộn xộn như thế này thì cô ta muốn rời khỏi sự giám sát của Brunson cũng không khó, nhưng hiện tại…. “Brunson! Ông đã làm gì bọn họ?” Rốt cục không còn tiếp tục giả vờ bình tĩnh nữa, cô ta ngăn cản đường đi của Brunson.



“Tôi không hiểu ý của cô, nhưng nếu cô có chuyện gì cần hỏi thì có thể đi hỏi hoàng tử.” Brunson chỉ cho nàng một hướng khác, Rainier đệ tam đang trò chuyện cùng chính khách quan trọng của nước Pháp, ông ta đang đứng lên để chuẩn bị rời khỏi nhà hát.



Đó là ông nội của cô ta, nực cười là cô ta dường như không hề nói chuyện nhiều với Rainier đệ tam, Bailey Olivia kính sợ ông ấy, nhưng hiện tại cô ta lại hận ông ấy, “Đừng tưởng là tôi không dám! Nói cho ông biết, Brunson, nếu Anthony xảy ra chuyện gì thì tôi….”



Đột nhiên từ đằng xa truyền đến một tiếng nổ mạnh, Bailey Olivia kinh ngạc xoay người rồi chạy ra phía hành lang, mọi người đang tan cuộc cũng ló đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống có thể rõ ràng nhìn thấy ở góc đường toát ra một cột khói dày đặc.



Khói lửa mù mịt, tai nạn xe cộ, vụ nổ chấn động, cảnh sát xuất hiện để sơ tán mọi người, vẻ mặt của Brunson thay đổi, cô ta cũng hiểu được. fynnz.wordpress.com



“Không–” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên giữa đám đông.



Bailey Olivia ngất xỉu, hy vọng của cô ta đã tan biến, cô ta không thể chấp nhận sự đả kích này.
Dùng sức nắm tay lái, Phong Triển Nặc cố gắng khống chế không cho chính mình hung hăng nện xuống, hoặc là quay đầu lại để bắn nát mấy cái xác kia một lần nữa, “Ngồi cho vững.”



Xe chạy như bay ra ngoài, vọt lên đường cái, với tốc độ này làm cho Anthony lại lo lắng không biết có xảy ra chuyện gì xui xẻo nữa không, nhưng dọc đường đi lại rất vững vàng, tên sát thủ ngồi phía trước không hề nói một câu nào, dường như tất cả tâm tư đều tập trung vào việc lái xe, giống như một tay đua, chuyên tâm điều khiển tốc độ.



Dường như không làm như vậy thì mới có chuyện xui xẻo xảy ra…



Bầu không khí áp lực nặng nề ngưng tụ trong xe, lúc này Anthony mới nhớ người đàn ông bị thương ở trước mặt hắn, cảnh sát FBI này đã từng nói là vì tình yêu. Nhưng trên thực tế Feston muốn nói là vì người hắn yêu.



Anthony dốc hết sức để cấp cứu cho Feston, hắn chăm chú để ý đến tình trạng của Feston, nhưng mỗi lần hắn ngẩng đầu nhìn ra phía trước thì sẽ nhìn thấy một bàn tay nắm chặt vô lăng, cơ thể bị thương nghiêm trọng, đừng nói là cầm súng, ngay cả nhúc nhích cũng không thể nhúc nhích.



Chẳng lẽ sát thủ không phải là người bình thường hay sao? Khi Anthony đang nghi ngờ thì bọn họ đã đến bệnh viện, Phong Triển Nặc trực tiếp bế Feston vào phòng cấp cứu, không cần hắn nói chuyện, chỉ cần nhìn trên người và trên mặt thì các bác sĩ đều đã hiểu.



Anthony vừa đi vừa nói với bác sĩ cấp cứu về tình trạng của Feston, hắn đã sơ cứu một chút.



Trên tivi của bệnh viện có tin tức thời sự ngày hôm nay, rất nhiều cảnh tượng náo nhiệt, cũng có quay khung cảnh ở nhà hát opera, nhưng hoàn toàn không nhắc đến vụ đấu súng và vụ nổ trên đường.



“Anh nói đúng, bọn họ sẽ không để cho mọi người biết.” Hắn cười khổ rồi ôm đầu.



Phong Triển Nặc không nghe thấy Anthony đang nói cái gì, hắn chỉ nhìn Feston đang bị đưa vào phòng giải phẫu, đèn báo tín hiệu ngoài cửa sáng lên, hắn nhắm mắt lại rồi cười lạnh, “Tôi không tin vào Chúa, Anthony, tôi không tin, nhưng hôm nay tôi tình nguyện sẽ tin tưởng, hơn nữa ông ấy phải mang lại kết quả tốt nhất cho tôi.”



…………



P/S: Phê tiếp tục làm vợ lo tập 2.