Xích Ái Sát Thủ
Chương 178 : Chờ đợi
Ngày đăng: 09:38 18/04/20
“Ai?” Hắn hỏi.
Có người muốn giết hắn, những lời này không phải là lần đầu tiên Phong Triển Nặc nghe thấy, hắn cũng tin tưởng đây không phải là lần cuối cùng, mặc dù xem nhẹ lời cảnh cáo của Feston nhưng với bản tính của một sát thủ thì hắn vẫn phải cẩn thận.
Mason chỉ cười lạnh mà không trả lời, ánh sáng chiếu xuống đỉnh đầu của hắn, khi hắn cuối xuống thì bị bóng râm bao phủ, Phong Triển Nặc hoàn toàn có thể ép cung hắn nhưng rốt cục lại không làm như vậy.
Xoay người xuống giường, Phong Triển Nặc tiếp tục buổi tập thể hình đã bị cắt ngang trước đó, bắt đầu đếm từ mười lăm mười sáu mười bảy.
“Cứ như vậy? Mày không hỏi gì nữa hả?” Phản ứng của hắn làm cho Mason cảm thấy kỳ lạ, Phong Triển Nặc ngẩng đầu, “Nếu mày muốn tao ép cung mày thì tao cũng sẽ rất vui vẻ làm theo.”
Lộ ra nụ cười sát thủ, Mason phải thừa nhận nụ cười trên khuôn mặt này rất khó có thể làm cho người ta chán ghét, “Tao sẽ không nói cho mày bởi vì tao cũng không biết cụ thể, nhưng tao xác định kỳ hạn nộp mạng của mày đang ở ngay trước mắt.”
Lời nói của Mason chẳng thể uy hiếp được Phong Triển Nặc, hắn chỉ hừ cười một tiếng, “Vậy mày cứ chờ xem.”
Phong Triển Nặc tiếp tục thoải mái tập thể hình, dường như không hề coi trọng lời nói của Mason, Mason cũng không biết cái tên sát thủ này nghĩ thế nào, hắn chỉ thấy đối phương rất thờ ơ lãnh đạm.
Ngày đó ở bãi đất trống, người trước mặt cũng lộ ra bộ dáng thờ ơ như vậy, nhưng chỉ sau một cái chớp mắt liền làm cho đại ca nhà tù là Paul phải vào phòng y tế, đến nay vẫn chưa trở về.
Ánh mắt quan sát của Mason làm cho Phong Triển Nặc chú ý, “Nếu mày đang tìm cơ hội thì mày đừng lãng phí thời gian nữa.”
Hắn đứng dậy từ dưới đất rồi lau mồ hôi, ánh mắt của Mason và hắn chạm vào nhau, “Mày là một người rất kỳ lạ.”
“Vì sao lại kỳ lạ?” Hiếm khi nghe thấy một câu đánh giá như vậy, Phong Triển Nặc mở vòi nước.
Giọng nói của Mason từ trên cao truyền xuống, “Mày là một sát thủ, tao muốn giết mày nhưng không thành công, hiện tại tao đã quay lại, thế mà mày chẳng có phản ứng gì hết.”
Khi trở về thì hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng không ngờ đối phương hoàn toàn thờ ơ, thoạt nhìn thì bề ngoài là như vậy.
Tốt nhất là Feston.
Nghĩ đến Feston, nghĩ đến tấm lưng rộng lớn thẳng thướm của người nọ thì lập tức có một dòng nhiệt chạy thẳng xuống dưới thân, Phong Triển Nặc cắn chặt răng, thật sự không xong, rõ ràng là hắn vừa mới gặp Feston kia mà.
Chết tiệt, chỉ thấy mặt thôi thì căn bản vẫn không đủ.
Nghĩ đến việc Feston sẽ cân nhắc rồi sẽ nói cho hắn biết đáp án, vì chờ đợi thời khắc đó mà hắn cảm thấy thời gian trở nên cực kỳ chậm chạp, bên tai chỉ còn lại tiếng nước chảy, hắn nhắm mắt chịu đựng sự dày vò trên người.
Hắn hy vọng có thể nhanh chóng giải quyết vụ này, hy vọng Feston có thể hiểu rõ tâm tình của hắn.
“A!” Ông lão ở bên cạnh bỗng nhiên kêu to, Phong Triển Nặc lập tức mở mắt ra, một lưỡi dao dính đầy xà phòng đanh đâm mạnh về phía hắn.
Không chỉ có một người, hắn bị ba người bao vậy, trong đó có một kẻ mà hắn đã biết mặt, mọi người đều gọi tên này là “Rắn mối.”
Lưỡi dao trong tay của Rắn mối được múa máy vô cùng linh hoạt, cho dù là Phong Triển Nặc, trong hoàn cảnh không có vũ khí thì muốn lập tức giành lấy ưu thế cũng không phải chuyện dễ, hắn tránh được vết cắt đang nhằm vào phía động mạch cổ, Rắn mối nhanh chóng rút tay lại, tránh né đòn phản công kế tiếp của hắn.
Phong Triển Nặc cùng Rắn mối so đấu vài đòn thì liền biết đối phương là một nhân vật lợi hại, không thể sánh bằng Feston, nhưng Mason so với Rắn mối thì chỉ như một đứa nhỏ mới học đi.
“Thân chủ của mày muốn biết danh sách mà ông ta cần đang ở nơi nào.” Ánh mắt của Rắn mối khác với vừa rồi, hoàn toàn vô cảm.
Kẻ này cũng là một sát thủ.
……….
P/S: Cứ nghĩ đến chồng là lại nghĩ bậy o.0