Xích Ái Sát Thủ

Chương 182 : Sống hoặc chết

Ngày đăng: 09:38 18/04/20


“Mấy người đưa đến quá muộn rồi!” Khi thấy bệnh nhân được nâng xuống từ trên xe cấp cứu, một bác sĩ mặc áo blouse trắng trách cứ bọn họ.



“Đừng nói muộn hay không muộn! Cứu cậu ấy nhanh lên!” Feston túm áo của vị bác sĩ, vẻ mặt của hắn làm cho người ta tin tưởng nếu không làm theo lời của hắn thì hắn có thể làm ra bất cứ chuyện gì.



Bác sĩ chỉ oán giận một câu mà thôi, vì vậy liền vội vàng gật đầu, “Anh buông tay ra thì tôi mới có thể cứu anh ấy….”



Chẳng qua đừng ôm hy vọng quá lớn, hắn âm thầm nói như vậy ở trong lòng, cũng không dám nói ra khỏi miệng, tháng nào cũng thấy mấy kẻ điên như vậy, hắn đã sớm biết phải đối phó với người nhà của bệnh nhân kiểu này như thế nào, tốt nhất là làm nhiều nói ít thì hơn.



“Dốc hết sức để cứu cậu ấy!” Tay áo siết chặt cổ của vị bác sĩ như thể muốn bóp chết người, sau đó Feston hung hăng buông tay ra.



Hiện tại cái gì cũng không quan trọng bằng thời gian.



Trời đã tối om, hiện tại là đêm khuya, Feston bồi hồi trước cửa phòng giải phẫu, hắn biết rõ mất máu quá nhiều sẽ tạo thành di chứng gì, nhưng hiện tại hắn hoàn toàn nghĩ không ra, trước mắt hắn chỉ có khuôn mặt tái nhợt của Phong Triển Nặc.



“Hắn không cầm cự được lâu như vậy đâu, hắn sắp chết rồi.” Phía sau truyền đến giọng nói của một người, Feston đột nhiên quay đầu lại, Rắn mối nhìn thấy sắc mặt đáng sợ của người nọ, Feston vẫn bình tĩnh nhìn hắn, dường như cố gắng kiềm chế không xé xác hắn thành từng mảnh nhỏ.



“Cậu ấy sẽ không chết, cậu ấy sẽ sống sót.” Trên hành lang trống trải, Feston đứng dưới bóng đèn trước phòng giải phẫu, ánh sáng trắng nhợt phủ xuống một màu trắng bệch trên mặt hắn, “Cậu ấy không thể không sống sót!”



Nắm đấm nện mạnh vào tường, lưu lại một vết đỏ sậm, Rắn mối rất có kinh nghiệm đối với cái chết, hắn biết con người trong tình huống như vậy có khả năng tích trữ tâm tình nhiều bao nhiêu hoặc ít bao nhiêu.



“Hắn là nhân vật truyền kỳ trong ngành này, chẳng qua kể từ khi biết hắn cùng một FBI đi lại với nhau thì tôi liền cho rằng truyền thuyết về U Linh sẽ chấm dứt ở đây.” Rắn mối dùng giọng điệu như đúng rồi để tự thuật, lập tức hắn liền bị Feston đấm một cú ngã sóng soài.



“Tôi sẽ giữ mạng của cậu lại–” Đẩy ra hai gã quản giáo đi cùng, hắn nhấc Rắn mối đứng dậy, “Để giành cho cậu ấy.”



Nếu hiện tại người ở trước mặt hắn cũng là sát thủ thì Rắn mối nhất định sẽ tin tưởng, bị đôi mắt màu xám tro lạnh lẽo này nhìn chằm chằm tựa như bị rắn độc theo dõi.



“….Nếu hắn còn có thể sống được.” Rắn mối cùng Feston nhìn về phía phòng giải phẫu.
“Chỉ cần người còn sống thì cô sẽ cảm thấy không có gì đáng ngại có phải hay không?” Bob hiểu cô ta rất rõ, Stephanie là loại phụ nữ có thể thoải mái đối với tất cả vấn đề ở trước mặt, nhược điểm duy nhất của cô ta có lẽ là Samantha.



“Anh nói đúng, chỉ cần cậu ấy còn sống là được.” Nhìn vào bên trong, Stephanie bĩu môi, “Đi thôi, nơi này không còn chuyện của chúng ta, Feston Kada sẽ trông chừng cậu ấy, cho dù có ai muốn gây rắc rối cho Ian cũng không thể làm được gì.”



Ánh mắt của Bob quét nhìn xung quanh, “Đó là đương nhiên, có Hecate trông coi ở bên ngoài bệnh viện thì đương nhiên sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.”



Stephanie bị Bob nói toạc ra chân tướng, lại nhìn thấy nụ cười trên mặt của hắn, giống như đang nhìn một đứa nhỏ to mồm, cho dù là thủ lĩnh của Hecate thì hiện tại cũng có một chút thẹn quá hóa giận, “Đừng nói có một mình tôi, ngoại trừ Hecate của tôi thì chẳng lẽ anh không phát hiện còn có người khác hay sao, căn bản không đến lượt người của tôi ra tay.”



Xoay chuyển ánh mắt, tầm mắt của cô ta quét qua những gương mặt quen thuộc, đôi môi tô đỏ nhếch lên một đường cong, “Cái tên kia dám thuyên chuyển cấp dưới của mình để làm việc riêng, xem ra là không sá gì, chỉ cần đạt được mục đích là được.”



“Cậu ấy điên rồi, cục điều tra liên bang sớm muộn gì cũng sẽ gây rắc rối cho cậu ấy.” Bob vẫn chưa mờ mắt, hắn thấy rõ cục diện hiện tại.



Hai người trẻ tuổi này càng lún càng sâu, hắn lắc đầu, lấy ra bình rượu nhỏ trong túi áo rồi uống một ngụm, trên mặt lại lộ ra biểu cảm hài lòng, chỉ cần Ian có thể hạnh phúc là tốt rồi, chỉ cần thằng nhóc kia có thể hạnh phúc….



Viện cớ trông coi trọng phạm, Feston điều động người của hắn canh giữ, an bài không ít người ở trong bệnh viện, phòng ngừa trong khoảng thời gian ngắn này Phong Triển Nặc lại xảy ra chuyện.



Đây là vượt quyền, đáng lý phạm nhân nằm viện không liên quan gì đến hắn, nhưng hiện tại hắn hoàn toàn mặc kệ tất cả.



Feston nắm lấy tay của Phong Triển Nặc, trên ngón tay không có vân tay, làn da rất ấm áp, là ấm áp….Mang theo vô hạn cảm kích, hắn cúi đầu hôn lên đầu ngón tay của Phong Triển Nặc.



…………



P/S: bạn Step nói như thể anh Phê là hổ báo trường mẫu giáo vậy :>.



À, một phát hiện nho nhỏ, nhớ ngày xưa con sam bên Vu Sắc thích hôn mắt cá chân của Duy thì nay anh Phê thích hôn đầu ngón tay của Nặc, ko biến thái như con sam kia nhưng cũng có đặc điểm riêng để nhận dạng :>