Xích Ái Sát Thủ

Chương 226 : Đến từ thiên đường

Ngày đăng: 09:39 18/04/20


Dì Wendy bị cơn đau làm cho tỉnh lại, tiếng kêu cũng rất thấp, dường như đã mất hết sức lực, hoặc có thể là vì không muốn bọn họ lo lắng cho dì.



“Thay vì để cho dì đau đớn thì không bằng để cho dì ra đi êm ái vẫn hơn.” Sắc mặt của Phong Triển Nặc rất bình tĩnh, có lẽ Feston sẽ không đồng ý quan điểm của hắn nhưng hắn vẫn chuẩn bị nổ súng.



“Vẫn chưa đến lúc bỏ cuộc.” Feston bỗng nhiên đè tay của Phong Triển Nặc lại, dùng ánh mắt ra hiệu, ngay sau lưng Bạch quỷ có người bỗng nhiên tiến đến gần cửa cái, giơ súng lên.



“Cần người hỗ trợ không?” Viên đạn bắn về phía Bạch quỷ, dù sao thì Bạch quỷ cũng có kinh nghiệm phong phú, khi bị trúng đạn thì hắn đồng thời xoay người một vòng ra phía trước, mà người nổ súng lại chính là Rắn mối.



Sau lưng của Bạch quỷ bị trúng đạn nhưng chỉ sát ngay bả vai, không bắn trúng chỗ nguy hiểm, Rắn mối lập tức lui về sau.



Hiện tại hắn xuất hiện ở nơi này, nhất định là đã theo dõi hành động của Bạch quỷ được một thời gian, nếu không phải tình huống nguy cấp thì Rắn mối có lẽ sẽ không xuất hiện, Feston có thể đóan được lý do mà Rắn mối đến nơi này, mặc kệ đối phương nói như thế nào thì Feston vẫn có thể thấy rõ lý do đó của Rắn mối.



“Giúp giết chết Bạch quỷ, tiền thù lao tùy cậu quyết định.” Móc ra một mớ đạn từ trong túi quần, Feston nhanh chóng lắp chúng vào băng đạn, động tác thuần thục, khi nói chuyện thì hắn liền nâng tay giải quyết một tên sát thủ che giữa hắn và Rắn mối.



Rắn mối hừ cười, lời nói của Feston đang vạch ra một giới hạn, Feston muốn chứng minh là sự giúp đỡ của Rắn mối không vì lý do cá nhân mà đây chỉ đơn giản là một vụ giao dịch.



Rắn mối vốn định đồng ý nhưng lại đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của U Linh lướt qua trước mặt, còn có ánh mắt nhìn chằm chằm của Feston, hắn bỗng nhiên dâng lên một suy nghĩ trong đầu, “Tôi từ chối.”



Vẻ mặt của Feston bất chợt trở nên âm trầm, Rắn mối giống như rất cao hứng, Phong Triển Nặc nghe thấy đoạn đối thoại của hai người bọn họ thì bất chợt lại cười rộ lên, nhướng mày một cách hứng thú, Rắn mối nhìn nhìn hắn, giống như để giải thích điều gì đó, nhanh chóng lên tiếng, “Tôi muốn làm cái gì là chuyện của tôi, giết không được U Linh thì giết Bạch quỷ, như vậy vẫn có thể đề cao danh dự của tôi.”



“Không mất tiền mà có thể được giúp đỡ miễn phí, vì sao lại từ chối, hoan nghênh cậu đã gia nhập.” Phong Triển Nặc chỉ nhìn Rắn mối một cái rồi đi về phía của Feston, “Không thấy dì Wendy đâu cả.”



“Cũng không thấy Bạch quỷ.” Hai tay của Feston đều cầm súng, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua toàn bộ phòng khách, không bao lâu thì nơi này chỉ còn lại ba người bọn họ.



Đám sát thủ biết bọn họ lợi hại cho nên không dám liều mạng xông lên mà chỉ nấp ở chỗ tối, chờ đợi thời cơ tốt nhất.
Ba người đàn ông đứng nhìn biển lửa, nhìn hoa hồng dần dần bị lửa cắn nuốt, đóa hoa diễm lệ cháy đen, giống như một một trang giấy đỏ sẫm bị ngọn lửa cuốn lấy, toát ra khói đặc, biển lửa hừng hực bao quanh.



Dưới ánh mặt trời, cảnh tượng này tựa như một sân khấu tráng lệ mà bi thương, cũng giống như một giấc mộng.



“Có ai ngờ cuối cùng Bạch quỷ lại chết trong tay một bà lão cơ chứ.” Không biết Bob từ nơi nào xông ra, hắn cầm bình rượu trong tay, đôi mắt đỏ bừng, nghe thấy giọng nói của hắn, có người lập tức xoay lưng lại.



“Bob.” Một họng súng màu đen đối diện với hắn, cổ áo bị nhấc lên, đôi mắt màu xanh biển tràn ngập sát ý.



“Ian….” Bàn tay của Bob bởi vì rượu mà trở nên run run, hắn chống lại ánh mắt của sát thủ, “Noy.”



Hắn đang sợ hãi, Phong Triển Nặc cau mày lại, “Anh đang sợ cái gì, Bob, vừa rồi anh đi đâu?!” Mỉm cười nhưng lại rất đáng sợ, là điềm báo muốn giết người.



“Tôi không phải cố ý muốn hại chết bà ta, tôi thề.” Bob làm sao lại không biết rõ thói quen của Ian, “Noy, đừng dọa tôi, tôi có lý do của mình.”



Hắn bỗng nhiên cười rộ lên một cách kỳ lạ, “Chẳng qua Bạch quỷ đã chết, đây là chuyện tốt.”



“Anh không muốn nhìn thấy Bạch quỷ.” Feston vừa dứt lời thì Bob lập tức cứng đờ, Feston nhìn hắn, đôi mắt màu xám tro dưới ánh mặt trời tựa như có thể nhìn thấu lòng người, có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ trong lòng của hắn.



“Anh đang che giấu điều gì? Bob, anh biết chuyện gì đó nhưng cho đến nay anh vẫn không nói có phải hay không?” Chậm rãi tiến đến, sức quan sát của Feston thật sự đáng sợ, Bob cố gắng trấn tĩnh, “Tôi không biết cậu đang nói cái gì cả.”



……..



P/S: Tội dì Wendy…