Xích Ái Sát Thủ

Chương 233 : Một buổi chiều yên bình

Ngày đăng: 09:39 18/04/20


Nile bị cảm.



Một đứa nhỏ bảy tuổi thì đương nhiên thể chất không thể sánh bằng một sát thủ có kinh nghiệm từng trải như vậy, Phong Triển Nặc và Feston nhìn nhau, hai người bọn họ đều không có kinh nghiệm chăm sóc con nít.



“Hy vọng nó sẽ không phát sốt.” Sợ cái gì thì cái đó sẽ đến, sau khi Phong Triển Nặc nói xong câu kia không bao lâu thì đến buổi chiều cơn cảm mạo ùn ùn kéo đến, phát triển rất nhanh, sắc mặt của Nile đỏ ửng, vốn không nói nhiều thì hiện tại càng không lên tiếng, tinh thần uể oải mà nằm một chỗ trên ghế sô pha.



“Nhiệt kế, nước, còn có cái gì nữa?” Chưa từng bị quấy rối vì cảm lạnh cho nên tên sát thủ này hoàn toàn không có kinh nghiệm chăm sóc đứa nhỏ bị bệnh, hắn đặt Nile lên giường, Feston vắt khăn lạnh rồi mang đến, “Làm cho nó lui nhiệt trước đã, tốt nhất là đưa đến bệnh viện xem sao.”



Một đôi tay nhỏ bé bắt lấy ống tay áo của Feston, “Đừng đến bệnh viện.”



Nile mở ra đôi mắt thất thần, bởi vì phát sốt mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng trở nên cứng ngắc, nó thường rất ít khi lên tiếng, ngoại trừ những lúc nó muốn nói, còn những thời điểm khác thì hình như đều trầm mặc.



“Cậu sợ gặp bác sĩ à?” Chắc là nhìn ra nó bị sợ hãi, lại thản nhiên hỏi một câu như vậy, tựa hồ cảm thấy thú vị, Nile cắn môi, buông tay ra mà không trả lời.



Nó sợ bệnh viện, lại càng không thích những vị bác sĩ mặc áo blouse trắng, đối với một đứa nhỏ đã từng qua tay bọn buôn người thì bác sĩ cùng với áo blouse trắng có nghĩa là kiểm tra thân thể tổng quát, tựa như một món đồ chơi bị người ta đùa nghịch, sau đó sẽ được đánh giá.



Chẳng qua nó sẽ không nói ra những điều này, đến nay Nile vẫn nhớ rõ cái loại cảm giác kia, vừa sợ hãi vừa không muốn bị người ta khinh thường.



Nhắm mắt lại, Nile Glen đã trưởng thành đang nhớ lại lúc trước, nhịn không được mà nở nụ cười, hắn không xác định ngay lúc đó hai người kia có phải cũng nhìn ra suy nghĩ của hắn hay không, bởi vì bọn họ cũng cười.



Giống như đang cười nhạo Nile, Phong Triển Nặc sờ lên trán của nó, “Cậu tưởng là tôi muốn đi hay sao? Không bằng làm cho chính mình nhanh chóng khỏe lại, như vậy cậu không cần phải đến bệnh viện nữa.”



“Gầy đây ít ra ngoài thì có vẻ tốt hơn, vì an toàn cho nên tôi có thể gọi điện bảo bác sĩ đến nhà cũng được.” Cho dù biết Nile sợ hãi nhưng Feston cũng không thay đổi quyết định của mình.



Con người dù sao cũng phải đối mặt với sợ hãi.




“Đây là anh nói đó nha.” Nâng ly, Phong Triển Nặc vừa cười vừa uống một ngùm to.



“Ừ, là tôi nói.” Rượu chảy xuống từ bên môi, ngón tay của Feston lướt qua môi của Phong Triển Nặc, hương vị rượu Whisky không tệ, còn sót lại một chút ở bên môi của Phong Triển Nặc. fynnz810



Tửu lượng của Phong Triển Nặc rất tốt, tốt đến mức ngoại trừ lúc đầu giả vờ say thì Feston chưa từng nhìn thấy bộ dáng say xỉn của hắn bao giờ, giữ cho tinh thần được tỉnh táo không phải khó, cái khó là phải vĩnh viễn giữ cho được tỉnh táo.



Rượu Whisky chậm rãi lan tỏa trong khoang miệng, thả lỏng tinh thần, tên sát thủ dựa vào ngài cảnh sát ở bên cạnh, chậm rãi uống, hắn không vội làm cho chính mình say mà là đang hưởng thụ quá trình này, máy điều hòa nhiệt độ đã sớm được chỉnh cao hơn vài độ, rượu cũng bắt đầu phát huy tác dụng, trên trán hơi đổ mồ hôi, toàn thân cũng trở nên lười biếng.



“Đủ rồi, lại đây nằm một chút.” Xuống giường, Feston đi sang phía bên kia, ôm lấy tên sát thủ đã ngà ngà say vào trong lòng rồi cầm lấy ly rượu.



Đồng hồ vẫn còn chậm rãi di chuyển, những tiếng tích tắc đều đặn vang lên, trên nệm phát ra tiếng vang rất nhỏ, một lúc sau hoàn toàn im lặng, Nile không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác, hai người kia tựa hồ cũng đang ngủ, trong không khí chỉ có tiếng hít thở vững vàng, lại qua một lúc lâu, lâu đến mức nó chìm vào cơn mơ khi nào cũng không hay.



Bên khung cửa sổ chưa được đóng chặt có vài cơn gió nhè nhẹ thổi vào, ánh mặt trời vào buổi trưa nhàn nhạt chiếu trên sàn nhà, thời gian vẫn vô tri vô thức trôi qua, khung cảnh thật an bình.



“Tôi yêu anh.” Có người đang nhắm mắt ở trên giường mà nói như vậy.



“Tôi cũng yêu cậu.” Có người trả lời như thế.



Tựa như một câu ân cần thăm hỏi, bọn họ nói chuyện rất bình thản, không có gì đặc biệt hay kịch liệt, nhưng lại khiến người ta có ấn tượng sâu sắc, buổi trưa hôm ấy, ngoại trừ mùi rượu Whisky thì còn có vị ngọt của trái cây thoang thoảng trong không khí, Nile vẫn nhớ rõ lúc ấy hắn đã chui vào trong chăn, giống như hết thảy ác mộng đều đã đi xa.



…………..



P/S: y hệt một cảnh gia đình ấm áp :>