Xích Ái Sát Thủ

Chương 235 : Nhiều năm về sau

Ngày đăng: 09:39 18/04/20


Dưới tàng cây, hai người đàn ông sóng vai mà đứng, giống như vừa mới tản bộ đến đây, “Tôi nhớ là có dạy cậu ta trở thành một người thanh niên thích khóc đâu nhỉ.” Ánh nắng màu đỏ tía dừng trên vai của Feston, người bên cạnh hắn tựa hồ đang nhớ lại những ngày đã qua, “Năm đó cậu ấy là một đứa nhỏ rất thích khóc, đã vậy còn trầm mặc ít nói nữa chứ.”



Bọn họ tiến đến gần Nile, dưới mặt đất chiếu xuống cái bóng của bọn họ, bọn họ quả thật vẫn tồn tại, khuôn mặt càng chín chắn hơn so với trong ký ức, vẫn cao lớn như trước, hơn mười năm qua, thời gian giống như đặc biệt có ưu đãi đối với bọn họ, nó giống như gọt dũa tạo hình trên khuôn mặt người ta, nhưng cố tình lại tăng thêm vài nét quyến rũ nhất cho bọn họ, một chút dấu vết của năm tháng cũng không làm cho bọn họ thay đổi quá nhiều….



Nụ cười của chú Ian vẫn như cũ, ung dung phóng khoáng, làm cho người ta cảm thấy ấm áp đồng thời lại ẩn chứa vài phần thâm trầm khó dò, chú ấy khoanh hai tay trước ngực, dựa vào người của chú Feston, phong cách nổi bật lại trở nên trầm xuống vài phần, mà người bị chú ấy dựa vào chính là người đàn ông kia, Caesar đã rời khỏi FBI hơn mười năm, hành tung mất dạng, dùng tư thế thả lỏng, hai tay đút vào túi quần.



Ánh mắt màu xám tro thâm thúy vẫn mang đến cảm giác áp bách, Feston Kada vững vàng bình tĩnh và lạnh lùng hơn lúc trước, khuôn mặt giống như sắt thép bị năm tháng rèn đúc, tựa hồ ngay cả linh hồn cũng trở nên giống như sắt thép.



Không, bọn họ thật sự có thay đổi, càng trở nên xa xôi hơn, Nile bỗng nhiên nhận ra đã nhiều năm trôi qua, hắn vẫn không thể đuổi theo bước chân của bọn họ.



Hiện tại lại nhìn thấy bọn họ trong tình huống đột ngột như vậy, hắn không hề chuẩn bị sẵng sàng, hắn là một phóng viên có thể biện luận cùng nghị sĩ ở cuộc họp công khai, thế mà đột nhiên lại quên mất phải nói như thế nào, giống như trong nháy mắt quay về thời thơ ấu, hắn vẫn là đứa nhỏ tự kỷ năm xưa.



“Chú Ian! Chú Feston!” Hắn nén xuống khóe mắt ẩm ướt, mở miệng kêu lên tên của bọn họ, hai cái tên quá quen thuộc đã xoay quanh vô số lần trong đầu của hắn, nhưng chưa bao giờ hắn chân chính gọi như thế.



Một tiếng súng vang lên từ phía sau, tên sát thủ đuổi đến, Nile bỗng nhiên bị người kéo ngã, viên đạn sượt qua cánh tay của hắn, không biết từ nơi nào nhảy ra một người đàn ông, hình như hắn đã từng quen biết, “Cẩn thận một chút! Cậu mà chết là hại sếp uổng công đi một chuyến đó!”



Người nọ mắng hắn xong thì liền xoay người rút súng, nhưng lại bị ngăn cản, “Jonathan, đừng ra tay, để cho cậu ấy tự giải quyết.” Phong Triển Nặc đứng ở đó khoát tay, giống như chuẩn bị xem trò hay, vừa hứng thú lại vừa chờ mong.



“Nếu ngay cả một đối thủ mà cũng giải quyết không được thì tốt nhất là cậu ấy đừng làm nghề phóng viên này nữa.” Chỉ tính đứng xem, giọng điệu của Feston giống như một vị giám khảo, trong mắt của hắn tựa hồ có vài phần mong đợi, nhưng càng có nhiều nghiêm khắc và hờ hững hơn.



Cho dù xuất hiện nhưng bọn họ không tính bận tâm đến hắn, biết được ý tứ của bọn họ, Nile nhịn không được mà rống to, “Vậy mấy người đến đây để làm gì?!”



“Để xem cậu, xem cậu có tiến bộ hay không.” Phong Triển Nặc ở bên cạnh đứng nhìn, hắn khẽ nhướng mày, “Chỉ có một đối thủ mà thôi, đừng nói cho tôi biết là cậu chỉ biết chạy trốn thôi nhé.” fynnz.wordpress.com



Giọng điệu của hắn lạnh lùng, có một chút khinh miệt, Nile hận không thể lớn tiếng phản bác, nếu không phải bởi vì người này thì hắn sẽ không e sợ một sát thủ như vậy, mặc dù chính hắn cũng biết không phải sát thủ nào cũng có bản lĩnh như chú Ian, nhưng hắn chưa bao giờ quên hai chữ sát thủ có ý nghĩa gì.
Trên mặt cỏ xanh mướt không một bóng người, tựa như bọn họ chưa từng tồn tại, hắn nhìn ra xung quanh, chỉ thấy một chiếc xe màu đen lướt qua đám đông.



Bọn họ đã rời đi, tựa như chưa bao giờ xuất hiện, tựa như hết thảy những gì vừa xảy ra cũng không phải sự thật.



Nile buồn bã đứng thất thần giữa đám đông, nhìn chăm chú vào chiếc xe đang rời xa, trời đã sập tối, gió đêm vẫn thổi vi vu như trước, nhưng hắn biết chuyện vừa rồi cũng không phải một giấc mộng.



Hóa ra có người luôn quan tâm đến hắn, hóa ra ngoại trừ ông ngoại thì trên đời này còn có hai người luôn trông nom hắn.



Nếu hắn lại gặp phải nguy hiểm thì có phải sẽ có thể gặp được bọn họ hay không? Trong lòng của Nile hiện lên loại suy nghĩ hoang đường này, nhưng lập tức bị hắn bác bỏ, nếu hai người kia mà phát hiện thì nhất định sẽ rất tức giận.



“Là cậu bắt được hung thủ à?! Cậu thật sự làm cho chúng tôi rất kinh ngạc, một phóng viên như cậu mà lại có thể làm được như vậy!” Sau khi biết được chuyện gì đã xảy ra thì cảnh sát Scotland Yard đều kinh ngạc tán thưởng, bởi vì trong suy nghĩ của mọi người thì phóng viên chỉ giỏi động não mà thôi.



“Cái này phải cám ơn hai người, là bọn họ dạy tôi tất cả mọi chuyện.” Không phải cha, không phải ông ngoại, mà là hai người khác.



“Người mà cậu nói là ai?” Cảnh sát cầm sổ ghi chép.



Bóng đêm buông xuống, phóng viên nổi tiếng Nile Glen cười cười, “Hai người thầy của tôi.”



Còn có từ gì có thể chính xác hơn hai từ này? Hết thảy đều bắt đầu từ ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau, cuộc sống của hắn từ đó về sau đã trở nên thay đổi.



………..



P/S: bé Glen đa ưu đa sầu quá . JoHa chính thức lên sàn vào ngày mai ^o^