Xích Ái Sát Thủ

Chương 24 : Rớt trực thăng

Ngày đăng: 09:37 18/04/20


Phong Triển Nặc nhảy lên trực thăng, “Vì sao lại nổ súng?” Ánh mắt lạnh lẽo bắn thẳng về phía Maberly.



“Cậu thất thường, Ian, tôi chỉ có thể làm như vậy.” Bà Maberly đặc biệt khôn khéo, lạnh lùng nhìn Greg leo lên trực thăng, “Nhưng mà Ian, đề nghị của cậu quả thật không tệ, chỉ cần thi thể của Greg rơi xuống từ nơi này thì rất có hiệu quả.”



Họng súng nhắm ngay Greg, Feston cầm lấy dây thừng nhảy lên, điều khiển trực thăng là người của Maberly, đối phương vừa rút súng ra thì lập tức bị bắn trúng, hắn bị Feston bắn chết, không có người điều khiển, trực thăng bị mất khống chế, thân trực thăng bắt đầu lắc dữ dội, Maberly vừa lảo đảo nghiêng người thì Greg lập tức nhào về phía bà ta.



“Chắc là tôi đã nói với bà, một khi nhờ tôi thì tất cả mọi chuyện sau đó đều phải giao cho tôi xử lý, đừng làm chuyện dư thừa.” Cho dù trực thăng sắp rớt thì Phong Triển Nặc cũng không bận tâm, tầm mắt lạnh lùng chậm rãi di động.



Khẩu PPK bị tranh đoạt rồi rơi ra khỏi khoang trực thăng, Maberly thấy cơ hội đã bị vuột mất, bà ta lập tức lấy ra dù để chuẩn bị nhảy xuống đất, sau đó thì cười lạnh, “Giết người là chuyện của cậu, nhưng mà cậu không có thành ý, Ian, cậu và tên FBI này quen nhau, đừng tưởng là tôi không biết chuyện gì! Người của tôi nói cho tôi biết khi cô ta lên phòng thì đã có người ở bên trong, đó là một người đàn ông, nhưng cô ta nghe giọng thì nhận ra không phải là cậu!”



Greg xoay tròn mắt, liếc nhìn Feston một cái.



“Tôi biết chính là cái tên FBI này! Khi hai người gặp nhau ở đại sảnh thì tôi đã cảm thấy không đúng!” Tai mắt của Maberly trải rộng khắp khách sạn, lúc ấy sự khác thường của hai người làm sao thoát được ánh mắt của bà ta.



“Cho nên khi tôi muốn bà tìm người đến diễn trò thì bà lại tung tin cho người của Lize, làm cho bọn họ biết Hanbolton bị tôi xử lý, vì muốn tìm ra kẻ chủ mưu cho nên bọn họ đến tìm tôi, diễn giả làm thật, một mũi tên trúng hai đích, tốt nhất là tôi nên cùng bọn họ dắt tay nhau mà chầu diêm vương để diệt trừ hậu hoạn, Maberly, bà quả thật rất thủ đoạn.” Trong lòng rõ ràng, Phong Triển Nặc chỉ chờ Maberly tự mình mở miệng.



“Cám ơn cậu đã khen ngợi, tuy rằng rất đáng tiếc, nhưng mà Ian….Tôi phải nói cho cậu biết ở trên trực thăng này chỉ có một chiếc dù để nhảy.” Trực thăng không ngừng lắc giật, nghiêng ngã trên bầu trời, Maberly chậm rãi lui ra sau, “Trừ phi cậu giết bọn họ ở trước mặt tôi, chứng minh cậu không nương nhờ FBI–”



Phong Triển Nặc nâng cổ tay, Feston cầm súng chỉa vào hắn, Greg ở ngay sau lưng Feston.



Trực thăng mất đi khống chế đang rơi xuống khu thương mại phồn hoa, tiếng súng đột nhiên vang lên –
“Phía dưới là sa mạc, tin tôi đi, tôi biết chỗ nào là thích hợp nhất để rơi xuống.” Lơ lửng giữa không trung, Phong Triển Nặc nhìn thấy sự lo lắng trong mắt của Feston, hắn cải biến tính toán ban đầu, “Đi cùng hay không?”



Hắn phát ra lời mời, Feston nhìn hắn một cái, thế nhưng không hề chần chờ, cổ tay căng thẳng, Feston từ trên trực thăng lộn người xuống rồi ôm lấy thắt lưng của Phong Triển Nặc, bám vào thang dây lỏng lẻo, khi gần sắp tiếp cận với mặt đất thì bọn họ buông dây ngã xuống giữa không trung.



Chưa quá ba giây, động tác của Feston quá nhanh, ngay cả thời gian nói chuyện mà Phong Triển Nặc cũng không có, hắn cảm thấy vớ vẩn, sự tín nhiệm không nên tồn tại giữa FBI và sát thủ, nhưng Feston lại tin tưởng hắn.



Cảnh vật phía dưới nhanh chóng tiếp cận, hạt cát dưới ánh nắng giống như một bãi vàng, khi rơi xuống đụn cát thì hai người quay cuồng lăn trên mặt cát. Đụn cát giảm bớt trọng lực rơi xuống, Feston còn dùng thang dây để giảm xóc cho nên hai người không hề hấn gì.



Ánh mặt trời gay gắt treo trên đỉnh đầu, hiện tại là buổi chiều, “Anh–” Phong Triển Nặc phun cát ở trong miệng ra, trên mặt viết lên hai chữ nghi hoặc, “Anh không sợ tôi lầm hay sao?”



Trên người của Feston cũng bám đầy cát, “Ở nơi này, thay vì tin tưởng dụng cụ thì không bằng tin tưởng kinh nghiệm của cậu.”



Phong Triển Nặc từng giết người ở sa mạc, mà Feston không hề nghi ngờ thực lực của người này, hắn phủi cát từ trên người xuống, giữa gió bụi, lời nói mộc mạc giống như đất cát và nham thạch mãi mãi không thay đổi, giữa sa mạc mênh mông, cho dù ánh mặt trời chói chan và bão táp kịch liệt cũng không thể đánh tan lời nói đó.



Trong lòng của Phong Triển Nặc nóng lên, hắn xoay người, thản nhiên chỉ vào những cây xương rồng khổng lồ, “Không ai có thể tìm đường trên sa mạc, nhưng tôi biết khu vực này rất gần với nguồn nước.”



………



P/S: con tim xúc động đậy từ từ, không vội vã mà rất hợp lý, tiếp xúc da thịt có thể nhanh nhưng tình cảm thì phải đến một cách tự nhiên, điểm này ta thích ở couple Phê-Nặc.