Xích Ái Sát Thủ

Chương 27 : Nguồn nước

Ngày đăng: 09:37 18/04/20


Sa mạc, trước mắt vẫn là sa mạc.



Cát bụi cuồn cuộn, gió nổi lên, đến ban đêm nhiệt độ sẽ hạ thấp, tầm nhìn cũng bị hạn chế, Phong Triển Nặc đương nhiên biết rõ điểm đáng sợ của sa mạc, bọn họ không nói chuyện với nhau đã được một lúc lâu, chỉ biết đâm đầu tiến về phía trước.



Nhưng đụn cát dưới chân lại làm trở ngại khiến tốc độ của bọn họ không thể nhanh hơn, đồng thời còn phải lo lắng đến thể lực bị xói mòn, cát không thể chịu lực, nhiều lúc đi còn bị hụt chân, nắng hè chói chang, thiên nhiên dùng nhiệt độ của nó để khoe khoang uy lực với con người.



“Hiện tại có lẽ Greg đã được cứu, cho dù đội cứu viện tìm kiếm suốt đêm thì cũng sẽ đến muộn.” Đem áo khoác che lên đỉnh đầu để ngăn cản ánh nắng mặt trời, Feston nhìn thẳng ra phía trước, bước chân không hề chần chờ.



Đi về một phía không có mục tiêu cần phải có ý chí thật lớn, bởi vì cảnh vật xung quanh không có gì thay đổi rất dễ làm cho người ta chán ngán thất vọng, nhưng hiện tại bước chân của hắn cơ hồ không hề thay đổi tốc độ.



Phong Triển Nặc tán thưởng bằng cách khoác cánh tay lên vai của Feston, cẩn thận tránh đi vết thương của đối phương, “Trong bất cứ tình huống nào thì tôi cũng đã dự tính trước tình hình tệ nhất, tôi sẽ xem như ngày mai bọn họ mới có thể tìm đến.”



“Nếu không phải tai nghe của tôi bị hỏng thì chúng ta không cần phải mất công như vậy.” Ảo não cũng vô dụng, khi Feston nói đến những lời này thì rất bình thản, hắn nhìn lên cánh tay đang khoác trên vai.



Đi với vận tốc không đổi nhưng thể lực của bọn họ cũng đang giảm xuống, hai người sóng vai, bàn tay của Feston ôm lấy thắt lưng của Phong Triển Nặc, trong khi Phong Triển Nặc vừa đi vừa thở hổn hển, “Nhìn tình hình hiện tại, hình như mới vừa rồi có người tuyên bố là muốn bắt tôi.”



“Hiện tại tôi vẫn muốn bắt cậu.” Feston vừa dứt lời thì khiến cho Phong Triển Nặc bật cười, “Được rồi, cho dù bị anh bắt thì sao, rốt cục anh cũng rơi vào trong tay tôi.”



Từ khi Feston nhắc đến sự biến hóa giữa hai người bọn họ thì sau đó hai người không còn nhắc đến vấn đề này nữa, hiện tại nói như vậy thì bọn họ đều biết đó là vô nghĩa.



Liếm đôi môi khô khốc, hiện tại Phong Triển Nặc chỉ muốn uống nước, “Nhìn xem phụ cận có cái gì để giải khát hay không?”



“Thật đáng tiếc là không.” Cũng miệng khô lưỡi ráo như Phong Triển Nặc, nhưng cho đến lúc này Feston cũng không đặt ra nghi vấn đối với quyết định của Phong Triển Nặc, hắn nheo mắt nhìn ra xa, nghe thấy Phong Triển Nặc dùng giọng nói khàn khàn, “Nếu tìm không thấy mục tiêu thì anh có biết sẽ xảy ra chuyện gì hay không? Anh sẽ chết ở trong này.”
Trong lòng của Feston trầm xuống, rút súng ra từ sau lưng, không mất bao lâu thì bọn họ lập tức bị súng liên thanh hạng nặng bao vây, ước chừng thoắt một cái liền có gần hai mươi người, Phong Triển Nặc lại tiến về phía người cầm đầu.



“Mày là đàn em của Habolton, nếu tao nhớ không lầm thì mày tên là Uriel?” Bị bao vây nghiêm ngặt, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, giọng nói của Phong Triển Nặc rất nhẹ nhàng, thái độ coi thường như thế dẫn đến một trận chửi bới um sùm.



“Giết nó! Giết nó!” Những kẻ này có không ít là kẻ là người Mỹ La Tinh, khuôn mặt với những đường nét mạnh mẽ lộ ra ánh mắt hung dữ.



Feston nắm chặt súng, chỉ cần nhìn qua một vòng thì hắn liền xác định nơi này là địa bàn của Lize.



Thủ Lĩnh của Lize là Habolton bị Phong Triển Nặc giết chết, màn truy đuổi tại khách sạn và sòng bạc Circus không phải diễn trò mà là vì Maberly cố ý để lộ tin tức làm cho người ta biết kẻ ám sát Habolton tên là Ian, vì vậy mới có màn đuổi giết diễn giả làm thật.



Sự sắp đặt của Maberly hoàn toàn chạm phải điều cấm kỵ của sát thủ, Phong Triển Nặc cảm thấy rất khó chịu, khách hàng có ý đồ gây bất lợi cho hắn thì đương nhiên chỉ có một kết quả, hắn thuận tiện giết chết Maberly, đổi thành giao dịch với Greg, hoàn toàn không có gì tổn thất.



Nhưng đám băng đảng Lize bị lợi dụng vẫn chưa buông tha cho việc đuổi giết hắn, hắn không đi bất cứ nơi nào mà lại tự mình dâng lên miệng cọp, Feston đứng sau lưng của hắn, lạnh giọng hỏi, “Nơi này chính là nguồn nước mà cậu đã nói?”



“Không chỉ có nước, mà còn có thức ăn, có vũ khí đạn dược, tiếp tế tiếp viện cái gì cũng có.” Nhìn những khẩu súng liên thanh được xếp thẳng hàng, Phong Triển Nặc thành khẩn trả lời, “Chẳng phải tôi đã nói rồi hay sao, tôi biết nó ở ngay phụ cận.” Khóe miệng nhếch lên một độ cong, đúng vậy, đây là đích đến của bọn họ.



………..



P/S: rõ rồi nhé, Nặc hai mươi mấy tuổi, ở mấy chương trước có nói, Phê 30 tuổi :>.



Mà bé Nặc ghen nhé , em bị anh Phê nhìn ra, trong khi anh Phê thì khai báo thành khẩn sợ vợ hiểu lầm =)) =)).