Xích Ái Sát Thủ

Chương 63 : Lốc xoáy mê loạn

Ngày đăng: 09:37 18/04/20


Dấu vết màu đỏ kia thoạt nhìn giống vết bầm tím, có lẽ là bị thương? Jonathan nhất thời không nghĩ đến phương diện sâu xa hơn, hắn đang lo lắng sắp tới ngoại trừ vụ án của phó cục trưởng Tumble thì không biết còn chuyện gì phải hao tổn tâm trí hay không.



Đã ứng phó êm xuôi với giới truyền thông, cấp trên không tiến hành điều tra đối với cuộn băng ghi âm, các thành viên trong nhóm tuy rằng có phê bình úp mở, còn có người không thể chấp nhận cách thực hiện như vậy, nhưng ít ra đều rất nghe lời, có lẽ theo thời gian trôi qua thì mọi người đều sẽ hiểu rõ, như vậy còn việc gì đáng để sếp hao tâm tổn trí cơ chứ?



Vài lần định mở miệng nhưng lại không biết nên hỏi cái gì, cuối cùng hắn chỉ có thể mở ra hồ sơ, “Sếp, trong đám người này không có U Linh, cũng không có ai biết hắn đang ở nơi nào, bọn họ dường như không liên quan trực tiếp đến vụ phó cục trưởng Tumble bị giết, nhưng có vài người có lai lịch khả nghi, tên quản lý gọi là Bob nhất định có vấn đề, đáng tiếc không tìm ra sơ hở nào từ trên người của hắn, đúng là một con cáo già…”



“Ừm.” Feston thản nhiên lên tiếng.



Vì thế Jonathan đem tình huống thuật lại một lần, trong đó còn bao gồm hành động đột kích rồi phong tỏa khách sạn của Bob đã diễn ra như thế nào, bắt người ra sao, hắn bận đến mức hơn nữa đêm mới trở về, nói đến miệng khô lưỡi ráo thì hắn mới phát hiện hắn đang nói chuyện một mình, Feston không hề đáp lời hắn.



“Sếp?” Thử dừng lại một chút, Feston cũng không muốn hắn nói tiếp, Jonathan cảm thấy kinh ngac, Caesar là người có khuynh hướng cuồng làm việc thế nhưng lúc này lại thất thần khi hắn đang báo cáo công việc.



Máy lạnh vẫn chưa được bật lên, cửa sổ không mở ra, không khí rất ngột ngạt, Feston xuyên qua lớp cửa kính mà nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ.



Bình thường hắn luôn hết sức tập trung, đem tất cả tâm tư đặt vào vụ án, đi bắt tội phạm là sở thích của hắn, nhưng hiện tại hắn lại hoàn toàn không đặt lời nói của Jonathan vào trong tai, trên gương mặt cương nghị lúc này chỉ còn u ám, cửa kính phản chiếu áo sơ mi nhăn nheo của hắn, râu dưới cằm cũng mọc ra lởm chởm.



Trực thăng, súng máy, lựu đạn….Hắn không biết Phong Triển Nặc còn có thể gây ra bao nhiêu kinh ngạc cho hắn, thật sự là kinh ngạc muốn chết.




“Đúng vậy, trong ngân hàng hồ sơ vẫn còn một mớ vụ án cũ chưa có kết quả, nói không chừng là do vài sát thủ chuyên nghiệp gây ra, lần này có thể một lần bắt được nhiều sát thủ như vậy, không biết sếp lấy được manh mối từ đâu? Có bằng chứng gì hay không?” Ngẩng đầu khỏi xấp hồ sơ trong tay, Derek hỏi ra vấn đề mấu chốt.



Mọi người trở nên yên tĩnh, thảo luận nhiệt tình nhất thời lâm vào cục diện đóng băng, bằng chứng? Bọn họ có bằng chứng hay sao? Khi Feston bảo Jonathan đột kích bắt người thì hình như hắn không hề đưa ra bất kỳ chứng cớ gì.



Jonathan gãi đầu, mái tóc cháy nắng trở nên bù xù, “Sếp, chắc là chúng ta có bằng chứng chứ hả?” Nếu không có chứng cớ thì phải thả người.



Cuối cùng tầm mắt của mọi người lại tập trung lên thủ lĩnh của bọn họ.



Tin tưởng vào phán đoán của Feston dường như đã trở thành thói quen, hắn chưa từng mắc sai lầm, cho dù hiện tại có một chút nghi ngờ đối với luận điểm của hắn nhưng bọn họ vẫn sẽ chờ Feston lên tiếng, loại thói quen này được nuôi dưỡng thành một nhịp thở đối với năng lực và uy tín của Feston.



Người đàn ông vẫn thờ ơ đối với cuộc thảo luận của bọn họ rốt cục quay lại chỗ ngồi, “Bằng chứng? Đương nhiên là có.” Hắn mỉm cười một cách lạnh lùng, “Gọi người đến nhà của tôi thu thập bằng chứng, tìm được tổ chức cung cấp phục vụ cho sát thủ thì có thể tìm được manh mối.”



………..



P/S: hết em nhớ anh đến anh nhớ em, mà mỗi lần nhớ lại thì kết thúc đều giống nhau ở điểm…..toàn nghĩ về *phim con heo* =.=, đầu óc toàn đậu đen thôi.