Xích Ái Sát Thủ

Chương 70 : Thất thủ

Ngày đăng: 09:37 18/04/20


U Linh và Caesar lại có lúc liên thủ cùng nhau…..Sếp lại mang theo sát thủ đi vào tòa nhà nguy hiểm này….



Một đống suy nghĩ hiện lên trong đầu, những người ở lại chỉ biết nhìn nhau, “Để cho một sát thủ trợ giúp thì rất mất mặt.”



“Chúng ta mới là thành viên của đội đặc nhiệm ST, để cho một tên tội phạm đi cứu đồng đội của chúng ta thì không chỉ là mất mặt! Quả thực là sỉ nhục!” Derek được lệnh canh chừng Jonathan, nhưng hiện tại hắn còn muốn vọt vào tòa nhà hơn cả Jonathan.



“Sếp đang suy nghĩ cái gì vậy?” Kiềm chế bước chân, hắn cho rằng Feston lại lựa chọn một phương phức nào đó không thích hợp.



“Chúng ta vào thôi! Đi vào sẽ biết!” Jonathan hung hăng trừng mắt nhìn tòa nhà, trong bóng đêm, tòa nhà kia thật giống một quả bom lớn hẹn giờ, “Mỗi lần nổ cách nhau hai phút, vừa mới nổ xong một đợt–” Hắn ước lượng thời gian.



“Đứng lại!” Derek ngăn cản Jonathan, “Tôi cũng muốn vào xem cho rõ ràng giống như cậu, nhưng sếp đã ra lệnh cho chúng ta ở tại đây đợi lệnh,” Hắn quay đầu lại, “Hase, cậu tiếp tục dẫn người điều tra xung quanh, người của Hecate cho dù bỏ chạy cũng không kịp đi xa, bọn họ còn đang ở phụ cận!”



Hase gật đầu rồi lập tức dẫn người đi, so với đợi ở đây thì không bằng làm chuyện khác vẫn hơn.



“Derek! Đó là sếp! Đi vào với sếp là U Linh!” Bất mãn đối với thái độ của Derek, Jonathan giận đỏ mặt mà nắm áo của đối phương, “Nếu sếp có gì bất trắc–”



“Mặc kệ xảy ra chuyện gì thì đây vẫn là mệnh lệnh của sếp!” Derek nghiêm mặt, không hề nhường nhịn, những người ở xung quanh cũng tiến lên khuyên can.



“Mệnh lệnh, mệnh lệnh, cậu chỉ nghe lệnh mà làm việc thôi hả? Cậu là khúc gỗ hay sao?” Jonathan rống to, chậm rãi thả ra bàn tay đang túm lấy cổ áo của Derek, “Jonathan! Đây là lệnh của cấp trên, việc duy nhất mà chúng ta phải làm là phục tùng, mặc kệ đúng sai!”



Jonathan thở hổn hển rồi thối lui, hắn quay đầu đi mà không nói bất cứ lời nào, kỳ thật hắn có rất nhiều điều muốn nói, hắn không ủng hộ quan điểm này của Derek, như vậy hoàn toàn khác với lý lẽ mà Feston đã dạy cho bọn họ.



Đi xa vài bước, hắn hừ lạnh, “Derek, cậu vốn là một kẻ cổ hủ, cậu chỉ biết nghe lệnh làm việc, có phải ai có cấp bậc cao hơn cậu thì cậu đều nghe theo hay không?”



Vốn bình tĩnh cũng không nóng nảy, Jonathan rất ít khi nói ra những lời khó nghe như vậy, Derek siết chặt khẩu súng trong tay, những người khác giữ chặt hắn để hắn không xông lên, những người còn lại thì ngăn cản Jonathan, nhưng Jonathan lại vùng vẫy thoát khỏi vòng vây của mọi người, “Là sếp nói, khi cần thiết thì phải dẹp nguyên tắc sang một bên! Cho dù cãi lệnh thì hiện tại tôi cũng muốn tiến vào, xem ai có thể ngăn cản được tôi!”




“Ian–”



“Bom ở chỗ nào?!!”



“Vì cái gì cậu không đi, vì cái gì cậu không chịu đi?!” Stephanie hét to.



“Bom ở chỗ nào?! Nói cho tôi biết ngay lập tức!!!”



Tiếng quát cuối cùng làm đau nhói màng nhĩ của Stephanie, rốt cục nhận thấy hắn không thích hợp, không biết một chút run rẩy khó phát hiện kia là khẩn trương hay sợ hãi, hoặc là lo lắng và phẫn nộ? Đó là Ian? Là Ian Noy chưa từng e ngại bất cứ điều gì?



Cô ta trầm mặc vài giây rồi thở dài, “Tôi bảo người chôn ở dưới cửa sổ của mỗi tầng, nằm trong góc đặt mấy đống cọc và bê tông.”



Ném điện thoại, Phong Triển Nặc nắm lấy sau gáy của Feston rồi hung hăng cảnh cáo, “Nghe rõ đây, nhớ kỹ cho tôi, tôi sẽ không để cho anh chết, anh chỉ có thể chết trong tay của tôi!” Nâng mặt của Feston lên, hắn hôn lấy đôi môi tái nhợt của đối phương.



Feston dường như đang cười, có lẽ không có sức lực để mở miệng, giọng nói của hắn rất thấp, “Muốn tôi chết cũng không dễ dàng đâu.” Thối lui, Phong Triển Nặc nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của Feston, sau đó đầu lưỡi của Feston cuốn lấy hắn.



Giống như xem đây là nụ hôn cuối cùng, nếu Feston còn sức lực thì hắn sẽ vuốt tóc của Phong Triển Nặc.



Có tiếng bước chân tiếp cận, đã tiến đến rất gần nơi này, bởi vì nụ hôn ngắn ngủi nhưng lại quên trời quên đất cho nên bọn họ cũng chưa phát hiện, đến khi Phong Triển Nặc nghe thấy động tĩnh thì liền xoay người một cách cảnh giác, Jonathan đang cách bọn họ vài bước, hắn sững sờ đứng ở nơi đó, giống như không thể tin được bản thân mình đang nhìn thấy cái gì.



………



P/S: Mỹ nhân cứu anh hùng, trong lúc nguy hiểm như vậy mà anh hùng còn cố đá cháo lưỡi với mỹ nhân nữa =.=