Xích Ái Sát Thủ

Chương 72 : Bên ngoài phòng bệnh

Ngày đăng: 09:37 18/04/20


Jonathan hoàn toàn hiểu rõ, trước kia hắn không chú ý đến chi tiết này, phía sau cổ của Feston có dấu vết màu đỏ, gạt tàn chất đầy tàn thuốc, sếp rất chấp nhất đối với U Linh, chồng hồ sơ chất chồng như núi cùng với bức hình phác thảo bị biến mất.



Vả lại nhiều lần có cơ hội lấy mạng bọn họ nhưng chưa bao giờ có bất cứ viên đạn nào bắn về phía bọn họ, U Linh chưa bao giờ chân chính ra tay giải quyết bọn họ….



Đây là hai người đàn ông, mà quan trọng nhất chính là trong đó có sếp của bọn họ.



Sếp của bọn họ cùng U Linh, loại nhận thức này làm cho Jonathan không biết phải làm sao, hắn có nên nói chuyện này cho những đồng đội khác biết hay không? Khi biết được chuyện này thì mọi người sẽ có phản ứng gì?



Trong bệnh viện, bóng đèn ở phòng cấp cứu rất dịu nhẹ, đèn tín hiệu của phòng giải phẫu đã sớm tắt, Feston đã được giải phẫu xong, biết hắn vô sự thì mọi người đều yên tâm, phần lớn đều quay về, chỉ có Jonathan vẫn ngơ ngác đứng một mình trong hành lang, cùng đối mặt với Derek đang tiến đến.



“May mắnClydekhông sao, sếp cũng sẽ ổn thôi.” Mái tóc màu đỏ của Derek bên dưới ánh đèn thoạt nhìn hóa thành màu cam.



“Đúng vậy, sếp sẽ không sao.” Khóe mắt của Jonathan nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như dưới lầu có bóng người.



Derek không để ý, hắn chỉ nhìn xuống đất, “….Hey, tôi muốn nói, thật xin lỗi vì lúc ấy đã ngăn cậu lại, có lẽ tôi quá nghe lệnh, nhưng đây là chức trách của chúng ta.”



Derek ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Jonathan đang ngẩn ngơ, “Cậu không thể phủ nhận, mặc dù hiện tại tình huống không tệ nhưng nếu lúc ấy xảy ra chuyện gì thì không có ai dám cam đoan hiện tại sẽ như thế nào, việc này sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ đội của chúng ta!”



Phát hiện bản thân mình quá mức kích động, Derek hít vào một hơi, “Jonathan, tôi vẫn cho rằng cậu rất lỗ mãng.”



Tối nay trời trở gió, hiện tại bắt đầu mưa, nhiệt độ trong không khí cũng giảm xuống, nếu quả thật có người đứng ở nơi đó…Jonathan không yên lòng, hắn chỉ gật đầu, “Tôi chính là như vậy, không có biện pháp để thay đổi, sếp cũng biết.”



Người kia là ai? Hắn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, Derek ở sau lưng liền cau mày, “Cậu đang nhìn cái gì vậy, bây giờ sếp vẫn chưa tỉnh lại, tình huống không quá ổn định, cậu có biết người nhà của anh ấy ở đâu hay không, cả số điện thoại nhà nữa?” fynnz.wordpress.com



Jonathan quay đầu lại, “Không có gì, tôi chỉ muốn hít thở không khí một chút thôi, nói về nhà của sếp thì chẳng phải chúng ta đều biết rõ hay sao? Anh ấy hình như chỉ sống một mình, chúng ta cũng không biết nhà của anh ấy có những ai, tôi chỉ nhìn thấy bãi cỏ ở trước nhà của anh ấy, lúc đó là đi cùng với tổ giám định pháp y.”




Bóng đêm thâm trầm, trong bệnh viện, căn phòng yên lặng chỉ còn vang lên tiếng dụng cụ y tế, Derek ra ngoài mua cà phê, Jonathan ngồi một mình bên giường bệnh của Feston.



“Sếp…anh nói đi, em nên làm sao đây? Nếu để những người khác biết chuyện này thì quả thật em không dám tưởng tượng sẽ như thế nào.” Hắn buồn rầu, hàng lông mày cau chặt, “Derek nói đúng, hành động của anh ảnh hưởng đến tất cả mọi người, chuyện quá mức mạo hiểm sẽ làm cho toàn thể đội ngũ đều bị liên lụy–”



“Nhưng em luôn nghĩ, nếu không có anh, Feston Kada, đội đặc nhiệm của chúng ta còn có thể hoạt động nữa hay không, em nghe đồn là vì có sếp nên mới có đội đặc nhiệm ST.” Hạ thấp giọng, hắn biết Feston không nghe thấy, nhưng nếu không tìm người thổ lộ nỗi lòng thì hắn sẽ điên mất.



“….U Linh, ý em là Ian Noy, anh ấy vừa mới ở dưới lầu.” Im lặng trong chốc lát, Jonathan nhớ lại cảnh tượng kia.



“Anh ấy là sát thủ nhưng anh có thể tưởng tượng được hay không, em rất kinh ngạc, bởi vì em chỉ nhìn thấy một người đang lo lắng cho anh, thậm chí còn lo lắng hơn cả em, anh ấy cứ đứng dưới mưa, toàn thân ướt sũng, nhưng nghe nói anh không sao thì liền mỉm cười, em không có cách nào để hình dung—



Tựa như cầu vồng xuất hiện giữa sa mạc làm cho người ta cực kỳ ấn tượng.



Feston không nghe thấy, hắn vẫn còn bị thuốc mê ảnh hưởng, dụng cú phát ra vài tiếng vang, Jonathan vội vàng tiến lại gần, nhìn thấy một bàn tay đặt trên giường bệnh lại một lần nữa nắm chặt, mặt nạ dưỡng khí tụ kín một lớp hơi nước, dường như Feston muốn nói cái gì đó.



“Triển Nặc….”



“Cái gì?!” Jonathan cúi đầu, đó là một âm tiết mơ hồ và khó hiểu.



……….



P/S: gọi 2 tiếng nghe thấy thương, tương tư cả trong mộng hở anh?



Ai mà copy truyện của ta về sẽ thấy có vài ký tự, vài con số ta để random, cứ ignore nó nhé, vì ta đánh dấu truyện thôi.