Xin Chào, Chu Tiên Sinh!
Chương 1 :
Ngày đăng: 15:32 18/04/20
Editor: Lạc Tâm Vũ
Tháng sáu, sau khi Tấn Thành* bước vào mùa hè, ánh nắng mặt trời bên ngoài nóng bỏng, thời tiết oi bức, bức bách người không thở nổi. Ngày này đối với Khương Hiểu mà nói, là ngày cả đời cô cũng khó quên.
*Tấn Thành: một thành phố thuộc tỉnh Sơn Tây, nằm phía nam của tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc.
Khương Hiểu ngồi một mình trên ghế ở đại sảnh tầng bốn, tiếng người huyên náo xung quanh, rất nhiều bà mẹ trẻ tuổi tới kiểm tra, quanh thân lộ ra tình thương của mẹ. Hôm nay, cô cũng chính xác là một thành viên trong đội ngũ bà mẹ.
Cô cầm đơn khám, nhìn phía trước phía sau tám lần. Bạn bè tốt trễ một tuần, cô không có để ý, nửa tháng không tới, cô mới giật mình nhớ ra cái gì đó.
Bây giờ cả người cô đều bối rối.
Nghĩ đến đêm hôm đó vào tháng năm. Chu Tu Lâm say rượu, cô đưa anh trở về khách sạn.
Chuyện xảy ra phía sau, cô không dám nghĩ. Giống như là một giấc mơ, nhưng cô biết rõ đó không phải là mơ.
Cô thật sự mang thai, không phải viêm dạ dày.
Thế nhưng đứa bé này tới quá bất ngờ, lúc này cô gây ra một họa lớn.
Mặt Khương Hiểu ảm đạm, nắm tờ giấy kia thật chặt. Làm sao bây giờ đây? Buổi lễ tốt nghiệp của cô vừa mới kết thúc tuần trước, cô còn không chuyển trường.
Đôi mắt của cô chứa đầy nước mắt, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Một bác gái bên cạnh đưa giấy cho cô, “Cô gái, khóc gì chứ? Bao nhiêu chuyện cũng có thể giải quyết.”
Bệnh viện vốn là nơi có trăm trạng thái của đời người, có lạnh lùng thì có lương thiện.
Khương Hiểu hít mũi, bị bác gái chọc vào nơi cứng rắn nhất trong lòng, cô cũng không cách nào che giấu, nước mắt lã chã rơi xuống, càng ngày càng nhiều. Khương Hiểu không thích khóc, bởi vì khóc, cũng sẽ Die nd da nl e q uu ydo n không có người quan tâm. Chỉ là chuyện mang thai này dù sao cũng là chuyện lớn, dù cô độc lập đi nữa, trong khoảng thời gian ngắn cũng rối loạn.
Bác gái kia thở dài, “Có vấn đề gì, nói chuyện thật tốt với người nhà.”
Người nhà? Người nhà của cô ở đâu ra.
Khương Hiểu cầm lấy khăn giấy, lau lau nước mắt, “Bác gái, cảm ơn bác. Cháu không sao.” Hôm nay chỉ xin nghỉ nửa ngày, cô còn phải quay về đi làm nữa.
Khương Hiểu gập đơn kiểm tra sức khỏe thành một tờ nho nhỏ đặt ở một chỗ tối trong túi xách. Nhìn từng bà mẹ chính xác đang tới khám thai ở xung quanh, cô lặng lẽ sờ bụng, không thể tin được, trong bụng bằng phẳng bây giờ đã có đứa bé rồi.
Cô từ nhỏ khéo léo, là cô gái ngoan ngoãn trong mắt bạn bè thầy cô. Khi người ta đang hoảng loạn nhất, nghĩ đến người tin tưởng nhất là bọn họ. Cô lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại cho người bạn Lâm Vu tốt nhất ở phương Bắc xa xôi. Lâm Vu là bạn ngồi cùng bàn của cô ở trung học, bây giờ đang học y khoa năm ba ở Đại học B.
Điện thoại được nối rất nhanh, “Khương Hiểu____”
“Lâm Vu, mình mang thai.” Khương Hiểu đè âm thanh, trong giọng nói tràn đầy lo lắng.
Sau khi Lâm Vu nhất thời yên lặng, hỏi: “…Chu Tu Lâm biết không?”
Trợ lý Tưởng mở cửa, “Vào đi. Bên trong không có ai.”
Khương Hiểu bị buộc phải đi vào.
Trợ lý Tưởng nhìn đồng hồ, “Tôi muốn đi đón người, cô ngồi một lát.”
Khương Hiểu tay chân luống cuống mà vào phòng làm việc.
Phòng làm việc rộng rãi sáng sủa, trang hoàng đơn giản, phong cách lấy hai màu đen trắng làm chính. Cô đi tới bên cạnh giá sách, sách để bên trên thật chỉnh tề, từ kinh tế học đến điện ảnh và truyền hình, khiến cô chú ý chính là mấy tấm hình kia.
Khương Hiểu không kìm lòng được mà nhìn chăm chú.
Ở giữa đặt ảnh gia đình, nhìn người ở tấm hình hẳn là chụp gần. Cha Chu mẹ Chu đứng ở chính giữa, Chu Tu Lâm và em gái anh đứng ở hai bên. Mẹ Chu là một người đẹp, vẻ ngoài của Chu Tu Lâm giống mẹ rất nhiều, mà em gái Chu Nhất Nghiên càng giống cha Chu.
Vừa nhìn như vậy, rõ ràng Chu Tu Lâm đẹp mắt hơn so với Chu Nhất Nghiên, có anh trai như vậy, không biết Chu Nhất Nghiên có ghen hay không?
Khương Hiểu nhón chân lên muốn nhìn rõ ràng, lại nghe được sau lưng có động tĩnh, có người đi tới. Cô khẩn trương không thôi, đầu gối động vào giá sách bịch một tiếng.
Trong phòng làm việc yên tĩnh, một âm thanh vang lên có chút đột ngột, Chu Tu Lâm tìm theo tiếng nhìn sang.
Khương Hiểu vội vàng xoay người, cứng đờ đứng ở chỗ đó, vẻ mặt lúng tùng, “Chu tổng___”
Chu Tu Lâm quay đầu nói với mấy người sau lưng kia: “Đi làm theo như cuộc họp vừa rồi, các người đi làm việc trước đi.”
Anh đóng cửa lại, từng bước từng bước đi tới trước bàn làm việc.
Khương Hiểu nắm chặt tay, giải thích: “Tôi mới gặp phải trợ lý Tưởng ở ngoài cửa…”
Chu Tu Lâm lên tiếng: “Đang nhìn hình?”
Khương Hiểu ngượng ngùng gật đầu, “Ngại quá, tôi không cố ý xem.”
“Hình để, người khác đi vào cũng sẽ thấy. Có gì muốn nói?”
Khương Hiểu khẽ cắn môi, “Một nhà các anh đều rất đẹp.”
Anh kéo một nụ cười, “Cảm ơn đã khen.”
Khương Hiểu im lặng, cô không phải là một người am hiểu lời nói, nhất là đối mặt với Chu Tu Lâm, cô cũng không biết dfienddn lieqiudoon nên nói gì, căng thẳng ngượng ngùng, hơn nữa trong lòng có quỷ, càng khiến cô không dám tùy tiện mở miệng.
Thật ra nếu quen thuộc, sẽ phát hiện cô là một cô gái rất đáng yêu.
Chu Tu Lâm mím góc môi, “Khương Hiểu, chúng ta nói chuyện một chút.” Anh thoáng dừng lại, “Về một đêm kia.”