Xin Chào, Chu Tiên Sinh!
Chương 23 :
Ngày đăng: 15:32 18/04/20
Editor: Gà
Ngày kế, Chu Tu Lâm đến công ty, chỉ thấy Tưởng Cần đứng ở cửa phòng làm việc của anh, mặt lộ vẻ khó xử. "Chu tổng, Chu tiểu thư ở bên trong chờ ngài. Đã nửa tiếng rồi." Tưởng Cần rất buồn bực, Chu công chúa hình như có địch ý với anh.
Chu Tu Lâm gật đầu một cái: "Cậu đi làm việc đi." Anh đẩy cửa vào, Chu Nhất Nghiên ngồi trên ghế.
"Anh, anh đến rồi." Chu Nhất Nghiên đứng dậy, sắc mặt mang theo vui vẻ sợ sệt.
Chu Tu Lâm đi đến trước bàn làm việc, không nói gì, im lặng nhìn cô.
"Anh, anh đừng giận em. Khi còn bé em phạm sai lầm, anh cũng đã tha thứ cho em."
Chu Tu Lâm nhíu mày một cái: "Nhất Nghiên, lần này không phải vấn đề anh tha thứ hay không, người em nên nói xin lỗi chính là Khương Hiểu."
Chu Nhất Nghiên nghiêm mặt, phồng miệng không lên tiếng. Cảm xúc cô chuẩn bị trước khi đến đã từng đợt tan rã.
"Chuyện vai diễn do anh quyết định, em cảm thấy anh là người chẳng phân biệt được công và tư?"
"Không phải."
"Khương Hiểu bị thương, em đã làm gì? Khi nào thì em lại trở nên máu lạnh như vậy?"
"Em..."
"Vì Tần Hoành. Nhất Nghiên, em có thể tỉnh táo một chút hay không!"
Sắc mặt Chu Nhất Nghiên thoáng chốc trở nên trắng như tuyết, ánh mắt trống rỗng nhìn anh. Anh cũng biết Tần Hoành rồi. Khóe môi cô run run, cảm giác khổ sở khó tả xông lên đầu. "Khương Hiểu nói cho anh biết à? Tần Hoành..."
Mấy năm nay cô ở nước ngoài, cũng quen với hai người bạn trai. Bạn trai tuyệt không giống Tần Hoành, dần dần cô đã quên Tần Hoành.
Nhưng sau khi trở về, đột nhiên thấy Khương Hiểu, cô bỗng nghĩ đến chuyện trước kia.
Cô lúng túng, tức giận.
Khương Hiểu xuất hiện không thể nghi ngờ gì đã nhắc nhở cô về chuyện đã xảy ra trong quá khứ kia.
Ai cũng không lên tiếng, trong không khí tràn ngập một loại hơi thở vô cùng nóng khét.
Chu Tu Lâm Tâm không hề nhẫn nại: "Nhất Nghiên, em không thể cứ cố chấp như vậy nữa."
"Nhưng anh ơi, em mới là em ruột của anh. Anh và Khương Hiểu mới biết bao lâu đâu? Tại sao anh lại giúp đỡ cô ta như vậy?" Chu Nhất Nghiên đỏ mắt. Theo cô, hết thảy đều là việc thiên kinh địa nghĩa.
Nhưng thế giới này đâu có nhiều chuyện theo lẽ thường như vậy?
"Nhất Nghiên, làm sai sẽ phải chịu trách nhiệm." Mặt Chu Tu Lâm trầm như băng.
Chu Nhất Nghiên không ngốc, cô nhìn ra, Chu Tu Lâm đã cương quyết."Nếu em xin lỗi Khương Hiểu, có phải anh sẽ không quấy nhiễu em quay phim nữa? Có phải em có thể quay cho《 Niên hoa 》không? "
Chu Tu Lâm nhức đầu, sao cô trở nên cố chấp như vậy. "Đây không phải là một chuyện."
"Anh gạt người! Nếu không phải do anh ra lệnh, sao công việc của em sẽ bị hủy bỏ chứ. Anh hai —— "
Chu Tu Lâm từ từ quay mặt sang, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. "Anh chỉ nói một lần, chuyện em đã làm sai thì em phải phụ trách." Không dạy dỗ cô một chút, e là sau này cô thật sự muốn lên trời.
"Được —— được ——" Chu Nhất Nghiên giơ tay lên xoa xoa khóe mắt: "Em sẽ xin lỗi cô ta, buổi tối em sẽ đích thân đến xin lỗi cô ta. Anh, em sẽ sửa."
Chu Tu Lâm nhẹ như không có gì thở dài: "Trước tiên em nên yên tĩnh một chút."
Chu Nhất Nghiên rời đi hơn mười phút sau, Tưởng Cần gõ cửa vào.
"Chu tổng, tất cả mọi người đã đến phòng họp." Chín giờ sáng bọn họ có một cuộc họp, về ảnh thị ở đồi Nam. Hoa Hạ sắp sửa xây một ảnh thị tương tự ở đồi Nam, đây cũng là hạng mục lớn nhất của Hoa Hạ vào năm sau.
"Thù Ngôn, được nghỉ hè, có thời gian thì đến nhà chơi."
"Được, bác gái. Cháu đã chuẩn bị hai ngày nữa đến thăm ngài." Ánh mắt cô bé vừa nhìn về phía Chu Tu Lâm: "Chu đại ca, đã lâu không gặp."
Chu Tu Lâm khẽ mỉm cười: "Đã lâu không gặp."
Chu Nhất Nghiên kéo tay cô bé: "Cha mẹ, con và Thù Ngôn hiếm khi gặp nhau, cha mẹ về trước đi, con và Thù Ngôn nói chuyện một chút."
"Vậy các con phải chú ý an toàn."
Chu Tu Lâm cũng dẫn theo Khương Hiểu rời đi.
Cô gái trẻ tuổi nhìn bóng lưng bọn họ, hỏi: "Nhất Nghiên, cô bé bên cạnh anh chị là ai vậy?"
Chu Nhất Nghiên suýt chút nữa bật thốt lên: "Trợ lý anh chị mới nhận."
"Quan hệ giữa anh chị và cô ấy có vẻ rất tốt."
"Anh ấy rất xem trọng cô ta." Cô cũng không muốn nói cho người khác biết Khương Hiểu là chị dâu của cô.
"Dáng vẻ cô ấy rất đẹp, đẹp hơn so với Tina."
"Không có ai đẹp hơn em đâu, Thù Ngôn, chúng ta đi dạo một chút."
"Được. Em muốn mua quà tặng mẹ, sinh nhật của bà ấy sắp đến rồi. Chị giúp em tham khảo nha."
Khương Hiểu chậm rãi đi, lông mi dài mà dày nhẹ nhàng rung động: "Nữ sinh vừa rồi là ai vậy?"
Chu Tu Lâm cười khẽ: "Em gái của thần tượng Tấn Trọng Bắc của em."
Cước bộ Khương Hiểu dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc: "Em gái Tấn Trọng Bắc?" Cô quay đầu lại liếc nhìn, cách hành lang thật dài, cô chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ. Khó trách, khó trách có hơi giống...
"Đúng vậy."
"Nhưng tại sao trên mạng chưa từng đề cập đến." Cô đã ở trong giới giải trí lâu như vậy, nhưng vẫn không biết.
"Bởi vì nhà họ Tấn muốn cô ấy an ổn bình thường lớn lên, Tấn Trọng Bắc rất thích cô em gái này."
"Cô ấy bao nhiêu tuổi rồi?"
"Nhỏ hơn Nhất Nghiên hai tuổi."
Khương Hiểu im lặng.
"Sao thế?"
"Chỉ cảm thấy dáng vẻ cô bé rất tốt, nếu có thể ký hợp đồng, nhất định có thể rất hot: cháy lớn luôn."
"Nhà họ Tấn không muốn cô ấy đi con đường này, cô ấy học ở đại học D xa xôi."
"Cô ấy tên gì?"
"Tấn Thù Ngôn, Thù trong tốt đẹp, Ngôn là lời nói."
Khương Hiểu đột nhiên ngoắc khóe môi: "Đột nhiên phát hiện, tên của các người đều có ý nghĩa đặc biệt nào đó, đều mang theo sự mong chờ tốt đẹp từ cha mẹ."
Cha cô đặt cho cô là Hiểu, là bởi vì cô sinh ra lúc bình minh? Hay còn có thâm ý khác.
Hiểu, còn có một ý nghĩa nữa là, khôn ngoan.