Xin Chào, Chu Tiên Sinh!
Chương 7 :
Ngày đăng: 15:32 18/04/20
Editor: Gà
Chuyển đến chỗ Chu Tu Lâm ở, thật ra Khương Hiểu rất không yên. Ở hoàn cảnh lạ lẫm, cô hơi băn khoăn bất an.
Chẳng qua tính cách cô dễ thích ứng trong mọi tình cảnh, làm cô dần yên tâm. Còn có thể thế nào? Đường do mình chọn, có quỳ cũng phải đi hết.
Chu Tu Lâm nhường cho cô phòng ngủ chính, anh dọn đến phòng cách vách. Khương Hiểu thấy trong tay anh cầm vài chiếc áo sơmi: "Như vậy có phải rất phiền phức không? Để tôi ở cách vách vậy."
Chu Tu Lâm nhíu mày: "Nếu em cảm thấy băn khoăn, thì giúp anh lấy mấy bộ quần áo đi."
Kinh nghiệm vài lần đấu với nhau nói cho cô biết, Chu Tu Lâm đã quyết định thì sẽ không dễ dàng thay đổi, cô dứt khoát đến giúp anh. "Anh còn muốn lấy gì nữa?" Cô nhìn tủ quần áo, đầy ắp quần áo, ngay ngắn chỉnh tề treo một bên. "Sao anh có nhiều quần áo vậy?"
Chu Tu Lâm cười: "Giúp tôi lấy vài cái cravate, vớ ở bên trong ngăn kéo."
Khương Hiểu cầm vài cái, tiện tay lại mở một ngăn kéo ra. Kết quả đập vào mắt chính là quần lót nam được xếp chỉnh tề, cô vội khép lại, mặt hơi nóng.
Chu Tu Lâm quay mắt đi: "Cái đó để tự tôi lấy."
Khương Hiểu oán thầm, cô không định sẽ lấy giúp anh.
Phòng ngủ cách vách hơi nhỏ hơn phòng chính, chứ cũng không có gì khác biệt. Trang trí chủ yếu bằng màu trắng đen, đường nét trong sáng. Chu Tu Lâm treo quần áo xong, thấy Khương Hiểu đứng ở cửa. Anh khẽ nâng khóe môi: "Muốn vào tham quan không?"
Khương Hiểu lắc đầu: "Anh có thường xuyên trở về không?"
Chu Tu Lâm muốn nói không thường xuyên, lời vừa đến miệng chợt sửa lại. "Sau này sẽ thường xuyên trở về."
Khương Hiểu ngẫm nghĩ: "Thật ra anh không cần phải lo cho tôi."
Không cần lo cho cô? Để một mình cô sinh con? Làm bà mẹ đơn thân?
"Cô Khương, cho phép anh nói thẳng, hiện giờ nuôi con từ lúc mang thai đến khi đứa bé đến trường cần phải đầu tư rất nhiều. Hình như em không có tiền."
Khương Hiểu bĩu môi: "Tôi có thể làm việc mà."
"Tiền lương sau thuế của em là hơn 5000."
Môi Khương Hiểu co rúm: "... Tôi mới tốt nghiệp, sau này tiền lương sẽ tăng lên."
Anh khẽ cười: "Ngày em chuẩn bị sinh con thì vẫn làm việc sao?"
Khương Hiểu biết điều này không thực tế, chỉ đành thở dài một hơi.
Chu Tu Lâm không muốn đả kích cô tiếp. "Bữa tối muốn ăn gì?"
Khương Hiểu không có hứng: "Tôi không đói bụng."
"Vậy thì ra ngoài ăn đi." Hiện giờ Chu Tu Lâm đã thăm dò rõ tính cách của cô, có đôi khi anh chỉ cần ra quyết định là được rồi, Khương Hiểu cũng chỉ mạnh miệng mà thôi.
Hóa ra đã hơn bảy năm rồi.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng chìa khóa, là Hoàng Á đã trở lại.
"Khương Hiểu, không phải cậu đã về nhà rồi ư? Sao đã trở về rồi?"
"Mọi việc xong xuôi rồi."
"Cậu trở về chuyển nhà à?"
"Đúng vậy."
Hai người nói một lát, Hoàng Á đột nhiên hỏi: "Tống Nhã Nam nói ngày hôm qua thấy cậu đi cùng với bạn trai hả? Cậu có bạn trai khi nào thế?"
Khương Hiểu thở dài một hơi: "Bạn trai gì chứ! Là đồng nghiệp của tớ, đón tớ đi có chút việc."
"Nghe nói khá đẹp trai, cậu cố lên, đẹp trai như vậy cũng không nên để lỡ mất."
"Chung Nhất Thạc nhà cậu cũng rất tuấn tú đấy, vì tớ gặp anh ấy sau, nếu không đã theo đuổi anh ấy rồi?"
Hoàng Á cười ha ha không ngừng: "Tớ phát hiện càng ngày cậu càng biết nói giỡn rồi. Thật ra, tìm một bạn trai cũng không tệ, dù sao cậu cũng đã có công việc. Có thêm một người bên cạnh để chăm sóc lẫn nhau."
Khương Hiểu không dám nói, hiện giờ cô đâu chỉ có thêm một người. "Phòng này tớ không thuê nữa, tớ phải rời đi một khoảng thời gian."
"Lại đi công tác à? Lần này phải đi đâu vậy? Có thể nhìn thấy minh tinh không?"
Khương Hiểu thở ra một hơi: "Tạm thời giữ bí mật." Cô phải bắt đầu một cuộc sống không biết trước, không biết đúng hay sai, chỉ dựa vào cảm giác thôi.
Hoàng Á nhíu mày: "Chờ cậu trở về chúng ta hẹn nhau đi. Ai, tớ nói cậu này, gần đây sao làn da trở nên đẹp vậy, thật mọng nước, chỉ hơi mập, ngực... giống như rất lớn nha."
Khương Hiểu xấu hổ: "Có lẽ gần đây thức ăn ngon."
Xế chiều hôm đó Chu Tu Lâm trở về nhà trước một chuyến. Ba Chu mẹ Chu rất nhàn tình nhã trí, đang chăm sóc hoa cỏ trong sân, nhìn thấy anh về sớm như vậy, hai người hơi kinh ngạc.
Chu Tu Lâm mỉm cười: "Ba mẹ, con có chuyện muốn nói với hai người."
Trong tay ba Chu cầm vòi nước plastic tưới hoa: "Con nói đi."
Mẹ Chu cắt mấy nhánh hoa hồng: "Một lát tìm một bình hoa cắm vào, đặt ở phòng khách."
Chu Tu Lâm chậm rãi nói: "Con sắp kết hôn rồi. Đăng ký trước, dời ngày tổ chức hôn lễ lại sau."
Tay mẹ Chu run lên, đầu ngón tay bị hoa hồng đâm một chút. "Con muốn kết hôn với ai?"
Chu Tu Lâm gằn từng chữ: "Cô ấy tên là Khương Hiểu."