Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 109 : Đừng bắt chước tôi

Ngày đăng: 16:29 27/05/20


Lúc chạng vạng tối, Ôn Thủ Ức lái xe tới đón bọn họ đi ăn cơm.



Âm Thế Hùng không đi, anh ta không muốn tiếp xúc quá nhiều với giảng viên và bạn học của Cố Niệm Chi. Anh ta lấy cớ đi gặp bạn bè để Cố Niệm Chi đi cùng với Hoàng sư huynh.



Lúc ngồi vào trong xe, Ôn Thủ Ức có lòng hỏi một tiếng: "Niệm Chi, người giám hộ của em đâu? Gọi anh ấy đi cùng đi."



"Không được rồi, anh ấy cũng đang bận. Vừa đến nước Mỹ bạn bè đã gọi tới tấp, được chào đón hơn tôi nhiều." Cố Niệm Chi nhoẻn miệng mỉm cười, đặt hộp quà tặng mà mình mang theo xuống dưới chân.



Hoàng sư huynh nhìn thấy mới vỗ vào đầu nói: "Ôi thôi chết! Anh quên mang quà đi rồi, đợi anh một chút được không, anh đi lên lấy?"



Ôn Thủ Ức đã khởi động xe, "Không cần đâu, đi ăn cơm trước đã. Chuyện quà cáp để tính sau đi."



Cố Niệm Chi và Hoàng sư huynh ngồi ở hàng ghế sau, thích thú quan sát cảnh vật mùa hè ở vùng ngoại ô Boston.



Gần tối, nhiệt độ không khí không cao chút nào, làn gió êm dịu thổi lướt qua. Ven đường đều là những cây cổ thụ màu xanh biếc, đâu đâu cũng nhìn thấy bãi cỏ, dây leo, còn có những bông hoa muôn màu muôn vẻ nữa.



Bọn họ đi đường mòn nhỏ, không đi đường cao tốc, nên không đóng cửa sổ xe.



Khi gió thổi vào, thậm chí có thể ngửi thấy hương hoa thoang thoảng, mang theo hơi thở của ánh mặt trời trong những ngày hè.



Ánh nắng chiều đẹp đẽ chiếu rọi ở nơi chân trời, muôn hồng nghìn tía, hương thơm ngát trời.



Cố Niệm Chi hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, cảm nhận được không khí tươi mát tràn ngập hương hoa thơm và tiếng chim ríu rít ngày hè, khiến toàn thân cô thả lỏng ra.



Nơi Ôn Thủ Ức dẫn bọn họ đi là một nhà hàng đồ ăn nhanh của Italy tên là Four Seasons.



Nước Mỹ không có món ăn đặc sản của riêng mình, đương nhiên, trừ phi bạn cho rằng Hotdog với Barbecue cũng được tính là một trường phái ẩm thực...



Nhà hàng cao cấp ở Mỹ cũng đều là món ăn Pháp hoặc Italy.



Ở nước Mỹ, ẩm thực Anh thuộc dạng đồ ăn đen tối, không được coi là sang trọng, thanh lịch.
Trước khi đồ ăn lên bàn, anh ta còn gọi thêm một chai rượu đỏ khai vị.



Ôn Thủ Ức chỉ tự chọn cho mình một phần Salad Caesar, "Tôi đang ăn kiêng." Ôn Thủ Ức cười tươi, nháy mắt với Cố Niệm Chi, "Chị cũng muốn gầy như Niệm Chi vậy."



Cố Niệm Chi mỉm cười đáp lại cô ta, "Tôi không thích người khác bắt chước mình." Sau đó, cô lấy hộp quà ở bên chân đưa đến trước mặt Hà Chi Sơ, "Giáo sư Hà, đây là quà tặng thầy ạ."



Hộp quà màu xanh lam, rất lớn, bên trên còn thắt một cái nơ bướm màu xanh lam nhạt.



Hà Chi Sơ tiện tay nhận lấy rồi đưa cho Ôn Thủ Ức.



Cố Niệm Chi lại không đồng ý, nheo mắt ngăn lại: "Giáo sư Hà, sao thầy không mở ra xem? Em nghe nói lễ nghi của nước Mỹ là người khác tặng quà đều phải mở trước mặt để bày tỏ sự trân trọng và lịch thiệp ạ?"



"Vậy sao?" Hà Chi Sơ nhìn cô một cái, lông mày cau lại, "Em biết nhiều thật đấy, trước kia đã từng đến Mỹ rồi à?"



"Không ạ. Nhưng bây giờ là thời đại Internet, đi khắp thế giới mà chân không cần bước ra khỏi nhà cũng là chuyện bình thường." Cố Niệm Chi không mấy bận tâm, khăng khăng muốn Hà Chi Sơ mở hộp quà ra.



Hà Chi Sơ đành phải ra hiệu cho Ôn Thủ Ức, "Mở ra."



Ôn Thủ Ức thầm lắc đầu trong lòng, đầu ngón tay khẽ rút cái nơ hình bướm kia ra, mở giấy gói, tiện tay mở luôn nắp hộp quà.



Ngay khi nhìn thấy đồ vật bên trong, toàn thân cô ta cứng đờ.



Trong hộp quà làm lễ chào hỏi lại là hai chiếc camera bị đập nát...



Chiếc camera đen sì nằm trong hộp quà màu trắng tinh, đen trắng rõ ràng khiến cho người khác vô cùng phẫn nộ.



"... Đây là quà gì vậy?" Hà Chi Sơ không hiểu nhìn về phía Cố Niệm Chi, "Em tặng tôi camera đã bị đập vỡ ư?"



Cố Niệm Chi hất cằm về phía Ôn Thủ Ức, đáp: "Cái này phải hỏi trợ giảng Ôn thôi ạ, hai chiếc camera này tìm được ở căn hộ mà trợ giảng Ôn đặt cho em..."