Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 135 : Ý trời khó đoán

Ngày đăng: 16:29 27/05/20


"Tên Hà Chi Sơ này thật sự lợi hại như vậy ư?" Đọc lý lịch của Hà Chi Sơ mà cấp dưới gửi cho, Trung tá Peter vẫn thấy không cam tâm.



"Sếp à, nếu anh không tin thì cứ làm theo cách của mình đi."



"Sao cậu không nói sớm chứ! Giờ chuyện cũng đã rồi, cậu gọi điện thoại lại cho anh ta đi! Này! Cậu đi đâu vậy? Sao không gọi điện thoại cho tôi?!"



"Sếp ạ, sếp tự làm đi, tôi đi từ chức đây…"







Trong phòng cấp cứu của bệnh viện thuộc Trường Y của Viện đại học Harvard, mấy nữ bác sĩ được gọi ra khẩn cấp để kiểm tra sức khỏe cho Cố Niệm Chi.



Mấy nữ bác sĩ này đều là những người khá là có kinh nghiệm, tương đối có danh tiếng, kỹ thuật cũng thuần thục trong phòng cấp cứu.



Họ cẩn thận kiểm tra vết sưng tấy trên mặt Cố Niệm Chi, rồi kiểm tra thân thể cô, xác định trên người cô không có vết bầm và máu tụ, cũng không bị gãy xương hay bị thương bên trong.



Cuối cùng, một vị nữ bác sĩ đưa cho Hà Chi Sơ một tờ phiếu xét nghiệm, bảo anh ta đưa Cố Niệm Chi đi xét nghiệm máu.



"Xét nghiệm máu ư?" Hà Chi Sơ hơi giật mình, liếc nhanh sang Cố Niệm Chi một cái, "Sao lại phải xét nghiệm máu? Có gì không ổn sao?"



"Giám định thông thường thì không muốn xét nghiệm máu cũng được. Quan sát trong ba mươi sáu giờ, nếu không bị sốt cao và ngất xỉu thì không sao." Vì thấy dáng vẻ quá nghiêm trọng của Hà Chi Sơ nên vị nữ bác sĩ kia mới đề xuất cần xét nghiệm máu.



Thông thường khi kiểm tra kỹ thì đều phải xét nghiệm máu.



Hà Chi Sơ trả lại tờ phiếu xét nghiệm máu kia, "Vậy thì không cần đâu, chị làm cho tôi một bản giấy chứng nhận thương tổn đi."



Đây là yêu cầu hợp tình hợp lý, vị nữ bác sĩ không từ chối, dùng máy tính in nhanh cho anh ta một bản giấy chứng nhận thương tổn, rồi ký tên mình lên.



Từ đầu đến cuối, Cố Niệm Chi đều nhắm mắt, chỉ có hàng mi thi thoảng hơi run lên của cô đã lộ rõ rằng cô đang tỉnh.



Sau một hồi bận trước bận sau, khoảng bốn giờ chiều, cuối cùng Hà Chi Sơ đã đưa cô về biệt thự riêng của mình ở bên cạnh hồ.



Đây là lần đầu tiên Cố Niệm Chi đến nhà Hà Chi Sơ, cô không khỏi tò mò liếc nhìn mấy lần.



Căn nhà này vô cùng lớn, chỉ riêng bãi cỏ phía trước và phía sau nhà có lẽ cũng đến hai, ba mẫu rồi. Ở phía Bắc bãi cỏ là một ngọn núi nhỏ, dưới chân núi có một hồ nước trong veo.



Màu xanh lục phủ dày khắp núi, không thể xóa mờ được, hình ảnh phản chiếu xuống mặt hồ xanh biếc như một viên ngọc bích thượng hạng vậy.



Cố Niệm Chi dùng túi chườm chườm lên khuôn mặt sưng tấy của mình. Cô đứng trước cửa sổ kính sát đất trên tầng hai, ngắm nhìn non xanh nước biếc bên ngoài cửa sổ, liên tục lắc đầu, tấm tắc khen: "Giáo sư Hà, không ngờ nhà thầy to thế này, vị trí cũng đẹp nữa."



Hai tay Hà Chi Sơ đút trong túi quần, đứng bên cạnh cô, im lặng ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ một hồi lâu rồi mới nói: "Chỉ có một nửa ngọn núi kia là của tôi thôi."
Cố Niệm Chi ngẩng đầu lên, nhìn quanh bốn phía, cô muốn tìm một chỗ để nghỉ chân một lúc.



Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.



Chẳng lẽ là anh Đại Hùng gọi ư?



Cố Niệm Chi vội vàng lôi điện thoại ra, lại nhìn thấy là Mai Hạ Văn gọi!



Chuyển vùng quốc tế sao?



Cậu ta muốn làm cái gì vậy?



Cố Niệm Chi nghe điện thoại, "Alo? Lớp trưởng à?"



"Niệm Chi, em gọi anh là lớp trưởng gì chứ? Em phải gọi anh là tìm giỏi đi." Trong điện thoại truyền đến giọng nói như trút được gánh nặng của Mai Hạ Văn.



Không hiểu sao Cố Niệm Chi nghe giọng nói này càng lúc càng gần.



Cô vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một chàng trai dáng cao gầy đang cầm di động, vừa nói vừa mỉm cười đi về phía cô.



Sao nhìn chàng trai kia quen vậy chứ?



Cố Niệm Chi dừng bước, nheo hai mắt lại… Đúng là Mai Hạ Văn rồi!



Sao cậu ta lại đến Mỹ?



"Niệm Chi, em thế nào rồi?" Mai Hạ Văn dừng lại bên cạnh cô, "Sao mặt của em lại sưng lên thế này?" Cậu ta đưa tay ra, nâng cằm Cố Niệm Chi lên nhìn kỹ.



"Hạ… Hạ Văn, sao… sao anh lại tới đây?" Giọng nói của Cố Niệm Chi vô cùng run rẩy.



Cô không dám tin vào mắt mình, cũng không dám tin vào tai mình nữa.



Vào lúc cô yếu đuối nhất, cần có người ở bên cạnh nhất, sao lại là Mai Hạ Văn xuất hiện?



Chẳng lẽ đây chính là ý trời ư?



Mai Hạ Văn nhẹ nhàng gỡ tóc trên trán cô, "Sao anh lại tới đây à? Đương nhiên là anh nhớ em nên mới tới thăm em rồi. Nhóc con không có lương tâm, vừa đến Mỹ là quên mất anh luôn đúng không?"



Cậu ta hơi dùng lực kéo Cố Niệm Chi vào lòng mình.