Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 139 : Ăn bánh vẽ

Ngày đăng: 16:29 27/05/20


Editor: Nguyetmai



Nghe Hoắc Thiệu Hằng nói xong, Âm Thế Hùng ngẩn người ra một lát mới hiểu được.



Hóa ra Hoắc thiếu đã nghe ra được kia là lời nói của Niệm Chi à?



Tư duy mức độ này, chậc chậc, chẳng trách mình và Tiểu Trạch đều chỉ có thể làm thư ký cho anh ấy. Thật đúng là… cùng là người cả thôi, nhưng đem ra so sánh thì chỉ có mà tức chết!



Âm Thế Hùng ném điện thoại lên giường vèo một cái, rồi đi đến phòng Cố Niệm Chi để tìm cô nói chuyện, ai ngờ Cố Niệm Chi đã lên giường nằm ngủ thiếp đi mất rồi



Bên gương mặt sưng tấy hướng lên trên, khóe miệng mím chặt, mặt mũi cau lại, dường như ngay cả trong cơn mơ cô cũng vẫn đang đau đớn vậy.



Cả ngày hôm nay con bé đã chịu đựng đủ rồi.



Âm Thế Hùng rất đau lòng, trong lòng vừa mắng nhiếc Hà Chi Sơ, vừa đi tới đắp cho cô một cái chăn mỏng, sau đó tắt đèn, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi về phòng mình.







Ở trong khách sạn, sau khi xem xong nội dung mới nhất trên Weibo "Bầu Trời Của Hồng Trà", trong lòng Mai Hạ Văn rất bùi ngùi. Cậu ta không kìm được mà gọi điện thoại cho Khương Hồng Trà.



Ở Hoa Hạ đang là sáng sớm.



Khương Hồng Trà ngồi trước bàn ăn sáng, cô ta trượt mở điện thoại, mỉm cười nói: "Hạ Văn, anh đã ăn cơm tối chưa?"



Lúc này ở bên nước Mỹ là hơn bảy giờ tối.



"Ăn rồi." Một tay Mai Hạ Văn cầm di động, một tay bực bội cào tóc, "Hồng Trà, anh đã có bạn gái rồi."



Cậu ta vẫn lặp lại câu này, giống như đang thôi miên chính mình vậy.



Đây có lẽ là tuyệt chiêu duy nhất của cậu ta để chống lại sức hấp dẫn của Khương Hồng Trà.



Nụ cười của Khương Hồng Trà không thay đổi. Cô ta cầm di động, sau một lúc lâu mới nói: "Anh đã có bạn gái thật sao? Cô ấy đã đồng ý làm bạn gái của anh chưa?"
Thuốc này dùng tốt thật đấy, chắc chắn là anh Đại Hùng lấy ở chỗ chú Hoắc. Sau này cô trở về phải tìm chú Hoắc lấy dự trữ thêm một ít mới được.



Ừm, hơn nữa chú Hoắc cũng đã đồng ý khi nào cô trở về có thể đến đó chọn thêm mấy cái áo thun đen để làm áo ngủ, nhất định không được quên.



Kể cả lúc đó chú ấy đã có bạn gái, cô cũng phải nhắc, làm người không thể nói mà không giữ lời được.



Cố Niệm Chi mím môi đặt nhắc nhở hai chuyện này vào phần ghi chú trên điện thoại của mình, ngày đặt nhắc nhở là thời gian nửa năm sau khi cô về nước, hẳn là ngày trước lễ Giáng Sinh.



Sau khi sửa soạn xong, cô thay một chiếc áo Polo và quần short jean, nói với Âm Thế Hùng: "Anh Đại Hùng, hôm nay em muốn mời Mai Hạ Văn tới đây ăn cơm, anh nghĩ xem nên làm món gì đi?"



Âm Thế Hùng cảm thấy mình đã thật sự trở thành đầu bếp của Cố Niệm Chi rồi. Tâm trạng anh ta không khỏi buồn rầu, khó chịu một lúc lâu rồi mới nói: "Hay chúng ta ra ngoài ăn đi? Tìm một nhà hàng kha khá, ăn gì đó cao cấp chút."



Hơn nữa tiền ăn cơm ở bên ngoài còn được thanh toán...



Ý kiến này quá hay, Âm Thế Hùng không nhịn được thầm tự khen mình lanh trí.



Cố Niệm Chi nghĩ một lúc, cũng cảm thấy ý kiến này không tệ. Cơ bản là vết thương trên mặt cô đã đỡ hơn nhiều rồi, khi nào ra ngoài đánh thêm một chút kem che khuyết điểm là sẽ không nhìn thấy gì nữa, "Cũng được ạ, anh Đại Hùng chọn giúp em một chỗ nhé, em gọi điện thoại cho Hạ Văn đây." Nói xong cô khe khẽ ngân nga chạy đi gọi điện.



Có vẻ tâm trạng của cô đã tốt lên rồi.



Âm Thế Hùng chớp mắt nhìn theo bóng lưng Cố Niệm Chi, rồi bắt đầu cúi đầu cầm điện thoại tìm nhà hàng.



Anh ta không biết nhiều nhà hàng ở nơi này. Có điều, dựa theo quy tắc đắt chưa chắc đã ngon, nhưng chắc chắn có uy tín, nên anh ta đặt một nhà hàng đắt nhất ở gần đó.



Vào lúc xế chiều, Mai Hạ Văn tới nhà trọ của bọn họ, cậu ta lễ phép nói chuyện mấy câu với Âm Thế Hùng, rồi đi vào phòng Cố Niệm Chi.



Mai Hạ Văn nhìn lướt qua cách bày biện trong phòng Cố Niệm Chi, hỏi: "Phòng trọ này khá thật đấy, người thân của em trả tiền thuê nhà ư?"



Lúc đầu Cố Niệm Chi muốn nói là Hà Chi Sơ trả tiền, nhưng nghĩ đến thái độ xấu xa của anh ta hôm đó, cô lại không muốn để bạn học có cảm tình với anh ta, nên chỉ cười, cũng không phủ nhận.



Mai Hạ Văn đã hạ quyết tâm rồi. Cậu ta tiến lên hai bước, nắm chặt tay Cố Niệm Chi, khẽ nói: "Niệm Chi này, em đồng ý làm bạn gái của anh được không?"