Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 142 : Không thể tự lo liệu cho cuộc sống

Ngày đăng: 16:29 27/05/20


Editor: Nguyetmai



Sáng sớm hôm sau, Mai Hạ Văn vừa thức dậy liền nhận được điện thoại của Hà Chi Sơ.



"Giáo sư Hà, buổi sáng tốt lành." Mai Hạ Văn vội chào hỏi anh ta, "Bây giờ xuất phát ạ?"



Hà Chi Sơ lạnh lùng đáp lại: "Em chuẩn bị đi, ba mươi phút nữa tôi lái xe tới đón em."



Ba mươi phút sau Mai Hạ Văn đi xuống tầng, trông thấy một chiếc Cadillac mui trần phiên bản dài đang đỗ trước cửa khách sạn Hilton.



Trông thấy cậu ta đi xuống, một tài xế nam người da trắng anh tuấn đeo găng tay trắng bước xuống xe, mở cửa bên cạnh mời cậu lên.



Mai Hạ Văn cảm ơn anh ta, bước lên xe, mỉm cười với Hà Chi Sơ đang ngồi bên trong.



"Giáo sư Hà khách sáo quá." Mai Hạ Văn cảm thấy vừa mừng vừa lo vì được đối xử đặc biệt như vậy.



Khí thế lớn nhường đó, còn có cả lái xe riêng nữa, chỉ nhìn thoáng một cái đã thấy vị Giáo sư Hà này toát lên dáng vẻ một người đứng đầu của công ty luật lớn rồi.



Hà Chi Sơ mở tủ lạnh mini trong xe, lấy chai rượu vang đỏ và ly rượu ra, "Muốn uống một ly không?"



Uống rượu vang đỏ vào sáng sớm à...



Tuy Mai Hạ Văn không có thói quen này, nhưng vì không muốn bị Hà Chi Sơ xem thường, cậu ta đành thuận theo đón lấy ly rượu.



"Tôi không có thói quen ăn sáng, bình thường chỉ uống một ly vang đỏ thêm đá." Hà Chi Sơ ra hiệu nâng ly với Mai Hạ Văn, rồi uống cạn một hơi.



Mai Hạ Văn cũng uống một ly theo anh ta.



Rượu vang được bỏ thêm đá mát lạnh, cộng thêm hương thơm thoang thoảng của chanh, khiến nó giống một ly cocktail được điều chế ngon lành hơn.



Hà Chi Sơ lại rót cho cậu ta một ly nữa.



Chiếc xe đuôi dài xa xỉ chạy êm đến mức gần như không có cảm giác đang ngồi trên xe.



Mai Hạ Văn uống liền một lúc bốn năm ly rượu vang, mới nhận ra bọn họ đã đi được một đoạn đường rồi.



Đầu óc bắt đầu choáng váng, cậu ta cầm ly rượu, hai mắt mơ màng, "Giáo... Giáo sư Hà, chúng ta đang đi đâu vậy ạ?"



Tuy Hà Chi Sơ uống rất nhiều rượu, nhưng lại không hề say.



Anh ta lạnh lùng, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thản nhiên nói: "Đi đón Niệm Chi, không phải cô ấy là bạn gái em sao? Em không muốn đi chơi với cô ấy à?"



Mai Hạ Văn "ồ" một tiếng, khẽ day thái dương, dựa vào lưng ghế. Cậu ta đã say khướt rồi, cười ha ha nói: "Bạn gái ấy ạ? Vẫn còn thiếu chút chút nữa ạ. Đến nằm mơ em cũng muốn cô ấy là bạn gái em, nhưng cô ấy lại muốn em đợi. Cô ấy muốn khảo nghiệm em nửa năm mới đồng ý trở thành bạn gái em."



Hà Chi Sơ hơi bất ngờ không nhìn ra ngoài nữa mà quay sang quan sát Mai Hạ Văn một lượt, như đang dò xét xem những lời nói kia là thật hay giả, "Vậy cũng như đã chốt rồi còn gì? Trước mặt mọi người, hai đứa cũng đã nắm tay đó thôi."




Chuyện mà bản thân cô ta làm, trong thâm tâm cô ta vẫn luôn hiểu rõ. Du học sinh Đế Quốc Hoa Hạ đều vạch rõ ranh giới với cô ta rồi.



Nếu họ chỉ không quan tâm và cô lập cô ta, thì cô ta cũng không để ý đến.



Cô ta sợ nhất là người giống như Cố Niệm Chi, trực tiếp ra tay đánh cô ta!



Nếu như vậy rồi mà không xử lý nghiêm khắc, về sau mọi người đều bắt chước theo, thì chưa biết chừng sẽ có thể lấy mạng cô ta bất cứ lúc nào mất…



"Nói theo góc độ y học, vết thương của cháu, thực sự không tính là bị thương nặng." Trung tá Peter giải đáp đâu ra đấy, "Mà bên cô Cố kia, cô ta cũng bị thương, bác sĩ nhận định rằng thương tích cũng ngang cháu."



"Không thể nào!" Tân Hạnh Cao hét lớn, tiếng hét lớn đến mức vang vọng trong phòng bệnh, "Vết thương của cô ta đã lành từ lâu rồi! Tôi còn vừa thấy cô ta đi qua trước phòng bệnh của tôi, diễu võ dương oai cơ mà! Sao có thể giống như tôi, giờ còn chưa dậy được khỏi giường được!"



"… Vậy à?" Trung tá Peter khẽ nhíu mày, "Nhưng cô ta có xác nhận của bác sĩ. Tân à, cháu nên biết rằng, tòa án dựa vào bằng chứng để xét xử, họ chỉ nhìn xác nhận của bác sĩ để xác định mức độ thương tích thôi."



Hai tay Tân Hạnh Cao nắm chặt vào thành giường, nắm mạnh đến nỗi gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên.



"Nói cho tôi biết, phải làm thế nào mới có thể khiến họ Cố kia ngồi tù." Tân Hạnh Cao không muốn bỏ qua cho Cố Niệm Chi. Cô ta muốn giết một người răn trăm người, cô ta muốn quân đội Mỹ phải thật sự cam đoan, bảo đảm chắc chắn cho sự an toàn của cô ta, "Tôi làm cho các người bao nhiêu việc, các người không thể đối xử với tôi như vậy!"



Trung tá Peter lắc đầu, đưa hai tay lên: "Không có ích gì đâu. Cô ta có Hà Chi Sơ nâng đỡ sau lưng, rất khó để kiện cô ta. Tân, có một việc tôi vẫn chưa nói với cháu, chúng tôi vừa hòa giải với Hà Chi Sơ, vì anh ta kiện tôi và phòng của chúng tôi về việc dùng hình phạt trái phép với sinh viên của anh ta. Thực ra chúng tôi chỉ dặn bảo vệ trường còng tay sinh viên của anh ta lại thôi."



Tân Hạnh Cao chợt trợn trừng mắt, "Khó đến vậy sao?"



"Đúng thế, khó hơn so với tưởng tượng của cháu nhiều."



"Tôi không tin." Tân Hạnh Cao nghiến răng nói ra một câu. Cô ta nhắm mắt lại, nằm trên giường bệnh thở dốc, cuối cùng mới nói: "Trung tá Peter, tôi muốn kiểm tra xem như thế nào được định nghĩa là thương nặng."



Trung tá Peter nhìn Tân Hạnh Cao, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng, "Tân, cháu thật thông minh." Vừa nói vừa vẫy tay, "Chú chờ tin tốt của cháu."







Mai Hạ Văn ở lại Boston sáu ngày, đến ngày thứ bảy thì lên máy bay về nước.



Trong sáu ngày đó, Hà Chi Sơ đặc biệt cho Cố Niệm Chi nghỉ học, phái một tài xế và một vệ sĩ luôn đi cùng họ.



Đi tới đâu cũng có người theo sát từng bước, Mai Hạ Văn thấy hơi đau đầu. Thế nhưng, Cố Niệm Chi không để ý tới mà vẫn chơi đùa rất vui vẻ. Cô còn nói với cậu ta, lúc vừa tới Boston, ngày nào cô cũng phải đi học, chỉ biết đi từ giảng đường đến nhà trọ, trước giờ chưa từng tới những nơi này chơi, lần này đều là nhờ vào phúc của cậu.



Mai Hạ Văn nghe vậy, cảm thấy Cố Niệm Chi rất đáng thương, cũng không để tâm tới người tài xế và vệ sĩ theo sát không rời kia nữa.



Ngày thứ bảy, Cố Niệm Chi vừa đi tiễn Mai Hạ Văn lên máy bay về thì nhận được giấy triệu tập của tòa án.



Hóa ra bệnh tình của Tân Hạnh Cao đột nhiên trở nặng, não bị chấn thương nghiêm trọng, đã được các bác sĩ chẩn đoán, trí lực bị tổn hại đến mức không thể hồi phục được.



Nói đơn giản là, Tân Hạnh Cao bị cô đánh thành một kẻ ngốc không thể tự lo liệu cho cuộc sống. Trong y học, những điều này được quy vào trường hợp bị thương nặng, do đó tòa án chấp nhận đơn khởi tố của cô ta, triệu tập Cố Niệm Chi ra tòa.