Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
Chương 146 : Xoa dịu sự kinh hãi
Ngày đăng: 16:29 27/05/20
Editor: Nguyetmai
"Vâng, vâng, vâng ạ." Cố Niệm Chi cầm điện thoại gật đầu như trống bỏi, giọng nói mềm mại và ngọt ngào như kẹo bông. Hoắc Thiệu Hằng tựa hồ có thể nhìn xuyên qua điện thoại thấy được cô đang giả vờ nhu thuận vậy.
Ánh mắt lạnh thấu xương của anh dần dần nhu hòa hơn, ngón tay vuốt nhẹ lên số điện thoại của cô hai lần, đầu ngón tay dùng sức một cái, cuối cùng cũng ấn kết thúc trò chuyện.
Nghe thấy tiếng tít tít do bên kia kết thúc trò chuyện Cố Niệm Chi mới chậm rãi đặt điện thoại xuống.
Cô đứng lên đi vào phòng tắm, nhìn vào gương thấy hai má mình đỏ bừng, đôi mắt trong suốt như nước, ngay cả làn da cũng đẹp đến không chịu nổi. Vẻ sáng bóng kia như xuyên thấu từ tầng da dưới cùng ra vậy, trắng nõn từ trong ra ngoài.
Với trạng thái này, người ngoài nhìn thấy liệu có nghĩ rằng cô đã nhốt mình trong phòng một ngày một đêm chưa ăn gì hay không?
Cố Niệm Chi vỗ vỗ hai má mình, rửa mặt mũi, thay một chiếc áo thun ngắn màu xanh lá cây và một chiếc quần đông xuân màu trắng, đi đôi dép gấu trúc vào, mở cửa phòng bước ra ngoài.
Nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, Hà Chi Sơ vô thức quay đầu lại nhìn.
Một thiếu nữ với vẻ xinh đẹp đầy nét thanh xuân, mềm mại và tinh tế như giọt sương đầu tiên buổi sáng sớm mở cửa đi từ trong phòng ra. Toàn thân cô như đang phát sáng vậy, thu hút hết sự chú ý của mọi người.
Nụ cười của cô ngọt ngào đến nỗi làm đôi mắt Hà Chi Sơ nhói đau.
Anh ta yên lặng nhìn cô, cặp mắt hoa đào dập dờn sóng nước ấy trong nháy mắt bỗng trở nên tối tăm, đứng hồi lâu mà không nói nên lời.
Âm Thế Hùng lao tới hô lên, "Niệm Chi! Cuối cùng em cũng ra ngoài rồi!"
Anh ta kéo tay cô, dò xét từ trên xuống dưới, lo lắng hỏi, "Không sao chứ? Em không sao chứ? Có đói bụng không? Anh đi nấu cháo nhé…"
Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, "Đói ạ, em đói lắm. Anh Đại Hùng, em muốn ăn cháo gạo nếp với nấm tuyết và hạt sen, nấm tuyết và hạt sen đều phải hầm mềm, không được cho đường vào."
"… Anh chỉ nấu cháo trắng thôi." Âm Thế Hùng hậm hực nói, "Em tiếp chuyện Giáo sư Hà đi, anh đi nấu cháo gạo nếp với nấm tuyết hạt sen cho em."
Nhìn dáng vẻ của Cố Niệm Chi, anh ta biết ngay là Hoắc thiếu đã gọi điện cho cô, nếu không thì bà trẻ này sẽ không dễ nói chuyện như thế đâu…
Âm Thế Hùng vào bếp dùng nồi áp suất nấu cháo gạo nếp với nấm tuyết hạt sen.
Cố Niệm Chi ngồi nói chuyện với Hà Chi Sơ trong phòng khách.
"Giáo sư Hà, cảm ơn thầy đã đến thăm em ạ." Cố Niệm Chi đứng trước mặt Hà Chi Sơ, cung kính cúi người chín mươi độ với anh ta.
Hà Chi Sơ có hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ mỉm cười bắt chéo chân, nói: "Ồ? Niệm Chi à, sao em lại khách sáo thế này rồi? Không thầm mắng tôi trong lòng nữa sao?"
Cố Niệm Chi mím môi, nở nụ cười nhu thuận, "Em đâu có đâu? Trong lòng Giáo sư Hà, em là một sinh viên ngang bướng vậy sao? Thầy là thầy của em, em tôn trọng thầy còn không kịp đây này, sao dám mắng thầy chứ? Lần này đã gây thêm phiền phức cho thầy, em thực sự rất áy náy."
Hà Chi Sơ nhìn đôi mắt lấp lánh của Cố Niệm Chi rồi cười phì một tiếng, "Em cười giả dối như thế, định lừa ai đây?"
Trong chớp nhoáng này, Cố Niệm Chi lại nhớ tới vụ tai nạn xe cộ sáu năm trước. Cô túm chặt lấy vạt áo Âm Thế Hùng, toàn thân run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch, hai con ngươi gần như đã mất đi tiêu cự.
Sắc mặt Âm Thế Hùng nghiêm lại, vô cùng lạnh lùng, hung dữ trừng mắt liếc chiếc xe kia.
Khi cúi đầu xuống, ánh mắt anh ta lại trở nên dịu dàng, ôm Cố Niệm Chi vào trong lòng, vỗ nhẹ vào sau lưng cô, không ngừng vỗ về an ủi cô.
Hai người đứng ở ven đường, nghe thấy tiếng xe cảnh sát từ xa đang chạy về phía mình.
Vụ tai nạn đột biến này có rất nhiều người chứng kiến, tất cả mọi người đều chạy tới an ủi Cố Niệm Chi và Âm Thế Hùng.
Sau khi trông thấy sắc mặt bị dọa tới thất thần của Cố Niệm Chi, tất cả mọi người đều rất lo lắng, thi nhau giục Âm Thế Hùng mau đưa Cố Niệm Chi đi gặp bác sĩ.
Âm Thế Hùng cười lạnh một tiếng rồi nói, "Chúng tôi phải ở chỗ này chờ cảnh sát tới, nếu không thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa." Nói xong, anh ta lấy điện thoại di động, gọi cho Hà Chi Sơ thông báo ngắn gọn, "Giáo sư Hà, chúng tôi lại gặp phải phiền phức rồi…"
Khi nghe hết cuộc điện thoại của Âm Thế Hùng, Hà Chi Sơ vừa tức giận vừa giật mình kinh hãi.
Tức giận vì gan của tên trung tá Peter kia to bằng trời, tố cáo thì tố cáo, còn dám phái người theo dõi…
Giật mình kinh hãi là vì nếu không phải người bên cạnh Cố Niệm Chi quá lợi hại thì thật sự cũng quá may mắn.
Đối phương chỉ theo dõi họ thôi, vậy mà lại bị bọn họ chơi ngược lại, thẳng tay gài chết luôn.
Có điều, chắc chắn là bọn chúng sẽ không lấy được chứng cứ gì cả.
Hà Chi Sơ lái xe vun vút lao tới, quả nhiên là đã có người kéo cả hai chiếc xe kia đi.
Một người cảnh sát ở lại nơi này ghi khẩu cung, có lời tự thuật của Âm Thế Hùng, còn có cả lời khai của mấy sinh viên cùng nhân viên làm việc ở Viện đại học Harvard xung phong ở lại làm nhân chứng nữa.
Lời khai của họ đều rất thống nhất, tất cả đều nói là chiếc xe đằng sau đâm vào chiếc SUV, sau đó vì đường dốc nên SUV mất lái, trượt ngược từ trên sườn núi xuống, đẩy chiếc Honda đang đuổi theo mình đó lệch sang ven đường, đâm vào cây đại thụ.
May mà người trong chiếc SUV chạy nhanh ra ngoài, nếu không thì cũng cháy thành than giống như người trong chiếc Honda rồi…
Người cảnh sát tới đây ghi lời khai cũng coi như có kiến thức rộng rãi, gặp đủ mọi loại tai nạn xe cộ kỳ quặc lạ thường rồi. Đây cũng không phải lần đầu tiên anh ta gặp vụ tai nạn xe sau đâm xe trước rồi bị trôi ngược lại thế này, do đó cũng không có gì ngạc nhiên.
Hà Chi Sơ đứng bên cạnh Cố Niệm Chi, thấy sắc mặt cô trắng nhợt tới đáng sợ, hai con ngươi linh động hầu như đã mất đi thần thái.
"Niệm Chi?" Anh ta khẽ gọi cô một tiếng.
Cố Niệm Chi sửng sốt một hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn về phía Hà Chi Sơ.
"Giáo… Giáo sư Hà?" Cô nói rất chậm, từng từ từng chữ một, như là vừa mới tìm lại được cách phát âm vậy.
"Em sợ đến phát ngốc luôn rồi à?" Hà Chi Sơ xoa đầu cô, thấy cô không tránh né thì thuận tay buông xuống, nắm chặt tay cô, muốn đưa cô đi, "Không sao nữa rồi, em đi cùng tôi tới văn phòng trước, uống chút nước nóng cho đỡ sợ nhé."