Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 148 : Không nên bị cô ấy bỏ quá xa

Ngày đăng: 16:29 27/05/20


Editor: Nguyetmai



"… Rác rưởi ư?" Người da trắng ngồi phía dưới Hà Chi Sơ lặp lại câu nói của Cố Niệm Chi, sắc mặt đầy vẻ không thể ngờ tới, "Cô nói là rác rưởi sao?"



"Đúng, rác rưởi ấy, t – r – a – s – h, trash!" Cố Niệm Chi đánh vần từng chữ một rồi đứng dậy kéo năm phần tài liệu trên bàn tới, vò thành một cục, ném mạnh ra ngoài. Cục giấy kia vẽ một đường cong đẹp đẽ trên không trung, rơi vào thùng rác ở góc tường, "Nơi đó, chính là nơi duy nhất mấy thứ này nên tới."



Cố Niệm Chi chậm rãi ngồi xuống, khuôn mặt ngọt ngào như thiếu nữ xinh đẹp trong truyện tranh, nhưng lời lẽ lại sắc bén đến như vậy.



"Ha ha, cô có biết chúng tôi là ai và đã thắng bao nhiêu vụ kiện rồi không? Cô có biết chúng tôi bỏ ra bao nhiêu thời gian, mới làm xong được những tài liệu biện hộ đó cho cô không? Cô có biết người cô gây sự là ai không? Cô có biết chúng tôi phải đối đầu với bao nhiêu nguy hiểm để giúp cô trong vụ kiện này không?" Người luật sư da trắng này nói liên tiếp một tràng tiếng Anh, vừa nhanh vừa vội, "Thế nhưng cô lại không thèm để ý chút nào tới sự cố gắng của chúng tôi, ném thẳng vào thùng rác như vậy. Loại người như cô, tôi từ chối biện hộ!"



Anh ta đứng lên, quay sang nhìn thẳng vào mặt Hà Chi Sơ, "Anh Hà, xin thứ cho tôi không thể nào phối hợp được."



Cố Niệm Chi liếc xéo Hà Chi Sơ rồi cười phì ra một tiếng, "Giáo sư Hà, đây chính là cấp dưới đắc lực của thầy sao? Chậc chậc…" Không đợi Hà Chi Sơ nói gì, Cố Niệm Chi nhìn về phía người luật sư vừa tuyên bố muốn rời khỏi kia, "Anh tên là gì nhỉ?"



"John, John Vanderbilt." Người kia nói luôn cả dòng họ của bản thân, khuôn mặt đầy vẻ kiêu ngạo.



Vanderbilt đúng là một dòng họ khá nổi tiếng trong tầng lớp thượng lưu của xã hội Mỹ. Đại đa số người của gia tộc này đều rất ưu tú, đây là điều không thể nghi ngờ.



Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, "Mr. Vanderbilt, xin hỏi lương anh một năm được bao nhiêu?"



Người kia đỏ mặt lên, "Tiền lương là bí mật, cô không có quyền hỏi tới."



"Tôi thay mặt Giáo sư Hà hỏi anh một câu." Cố Niệm Chi ngạo mạn hất cằm lên, nhìn còn ngạo mạn hơn người kia ba phần, "Tôi nghĩ anh có thể làm cấp dưới của Giáo sư Hà, thì chắc chắn lương hàng năm của anh không thể ít được, đúng không? Mời một người có mức lương một năm cao như anh tới, là để anh làm luật sư biện hộ cho một vụ tai nạn xe cộ sao?"



Phì…



Bốn người luật sư da trắng khác đang ngồi im không nhúc nhích lúc này cũng không nhịn được cười.



Trong mắt bọn họ thoáng lóe lên ánh sáng trêu chọc, nháy mắt với người luật sư muốn rời khỏi kia.



"John, đi từ từ, không tiễn nhé. Anh đi rồi, năm nay chúng tôi không cần phải lo lắng chuyện đứng cuối bị đào thải nữa."



"Không thể đồng tình hơn với anh, nhưng chúng tôi sẽ chuẩn bị tiệc chia tay thật vui vẻ cho anh."



Cố Niệm Chi nhạy bén phát hiện ra những luật sư này cũng không hợp nhau, cô lập tức nói, "Đúng đấy, làm luật sư, khôn sống mống chết là bình thường. Nếu không thắng được vụ kiện, sẽ tổn hại đến lợi ích mọi người."



Người kia chợt cảm thấy mình đã quá kích động, nhưng đã đi tới cửa rồi mà quay lại thì thật mất mặt.



Đang lúc anh ta do dự, Hà Chi Sơ khẽ gật đầu nói, "John, cậu đi nghỉ đông đi."



Người này lập tức trắng bệch cả mặt, đôi môi ngập ngừng muốn nói, muốn xuống nước một chút, nhưng thấy sắc mặt thờ ơ coi thường của Cố Niệm Chi, anh ta không thể nuốt được cơn giận này, kích động gật đầu nói, "Ok, vậy thì mọi người làm việc đi."




Trung tá Peter mặc thường phục, ngồi ở hàng cuối cùng, không giấu được nụ cười mỉm đắc ý trên mặt.



Cổng tòa án chen chúc vô cùng, có rất nhiều phóng viên truyền thông tới.



Mặc dù bọn họ không được vào tòa án, nhưng lại có thể ở bên ngoài tòa án phỏng vấn và quay phim.



Vụ án này đương nhiên là do Trung tá Peter lộ ra với truyền thông, điều Tân Hạnh Cao muốn chính là hiệu quả cảnh cáo tất cả các du học sinh của Đế Quốc Hoa Hạ sau khi vụ án này được tuyên truyền rộng rãi. Đừng có tùy tiện chọc giận Tân Hạnh Cao này, nếu không cô ta chỉ cần mất vài phút là có thể tống người đó vào tù.



Mười phút trước khi phiên tòa được bắt đầu, Hà Chi Sơ dẫn theo bốn luật sư ưu tú đi từ ngoài cửa vào, Cố Niệm Chi lại không hề tới.



Thấy đại diện cho phía Cố Niệm Chi lại chính là bản thân Hà Chi Sơ, các phóng viên truyền thông lập tức kích động.



Bọn họ vác máy quay và các thiết bị truyền thông chạy như bay tới, chìa microphone ra trước mặt Hà Chi Sơ, "Anh Hà, xin hỏi anh định đích thân làm luật sư biện hộ sao?"



"Theo chúng tôi biết, sau khi ngài thắng kiện trong vụ Quốc hội nghe trộm ba năm trước, ngài chưa từng ra tòa làm luật sư biện hộ, xin hỏi lần này tại sao ngài muốn đích thân ra tòa?"



Hà Chi Sơ mặc một bộ âu phục màu xám khói, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng như tuyết được là phẳng phiu, càng làm tôn thêm vẻ lạnh lùng khắc nghiệt của anh ta.



Anh ta dừng lại, nói rõ ràng trước máy quay và microphone của những phóng viên kia, "Mời các vị thu những thiết bị phỏng vấn lại, cũng ngừng tất cả những tin tức liên quan đến vụ này. Đương sự của tôi là trẻ vị thành niên, chắc các anh đều biết, hậu quả của việc làm trái với Luật bảo hộ trẻ vị thành niên là như thế nào chứ?"



Không thể không thừa nhận, phương diện bảo hộ trẻ vị thành niên của nước Mỹ, nghiêm hơn rất nhiều so với các nước khác.



Hơn nữa, mức độ chấp hành cũng cực kỳ cao.



Trên phương diện khác, có lẽ truyền thông còn có thể luồn lách một chút, nhưng trên phương diện trẻ vị thành niên, không có một đơn vị truyền thông nào dám xông vào khu vực nguy hiểm này.



Nghe xong những lời thông báo nghiêm túc của Hà Chi Sơ, vô số nhà báo lập tức biến sắc, trong nháy mắt thu lại tất cả các thiết bị quay chụp và thu âm, xóa bỏ toàn bộ bản thảo đã chuẩn bị xong.



Không chỉ có bản thân mình xóa bỏ, mà bọn họ còn gọi điện về trụ sở, tòa soạn và đài truyền hình, để bọn họ cũng lập tức kiểm tra lại, xóa bỏ đi những nội dung có liên quan đến vụ án này.



Làm xong những việc này, bọn họ đã thấy Hà Chi Sơ đi vào trong tòa án, đứng trước mặt Thẩm phán rồi.



"Thưa quý tòa, hôm nay tôi đại diện cho đương sự của tôi đưa ra yêu cầu thứ nhất đối với quý tòa, chính là việc Tòa án Liên bang ở Boston đã không kiểm chứng, lại tiếp thu vụ án không thuộc về phạm vi quản lý của mình." Hà Chi Sơ lạnh lùng nói, đưa ra giấy khai sinh của Cố Niệm Chi để chứng minh, ngay cả hộ chiếu và các giấy tờ liên quan cũng nộp lên.



Thẩm phán xem xét một lần, trong lòng xấu hổ vô cùng, thầm mắng Trung tá Peter và quân đội không điều tra rõ ràng đã ép ông ta lập án, lại còn bắt lập tức mở phiên tòa!



Ông ta biết ngay mà!



Đối đầu với Hà Chi Sơ, thì làm gì có quả ngon mà ăn được!!!