Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 150 : Còn có giá trị lợi dụng khác

Ngày đăng: 16:29 27/05/20


Editor: Nguyetmai



Trong thang máy, Triệu Lương Trạch liếc cô một chút rồi lắc đầu, không nói thêm gì.



Thang máy đi xuống tầng dưới, hai người ra khỏi nhà trọ, trông thấy một chiếc Hummer màu vàng đang đỗ ở bãi đất trống trước cửa ra vào.



Hà Chi Sơ điều một chuyến xe đặc biệt đi đón họ đến tòa án.



Cố Niệm Chi được Triệu Lương Trạch đỡ lên xe.



Triệu Lương Trạch nheo mắt đánh giá phía trong xe một phen, cười nhướng mày với Cố Niệm Chi, "Chiếc xe này thật không đơn giản chút nào đâu nhé."



Cố Niệm Chi sờ thân xe và cửa sổ xe, khẽ cười rồi làm khẩu hình với Triệu Lương Trạch, "Chống đạn…"



Xem ra chuyện lần trước xe bọn họ bị đâm vào đuôi cũng khiến cho Hà Chi Sơ có chút cảnh giác. Nhưng lần đó, người theo dõi kia không muốn mạng của bọn họ, chỉ muốn theo dõi bọn họ mà thôi. Người thực sự ra tay đoạt mạng là Âm Thế Hùng cơ…



Cố Niệm Chi thực sự cảm thấy Hà Chi Sơ đã nghĩ nhiều quá rồi.



Cả đoàn người đi vào cổng Tòa án thiếu niên, Hà Chi Sơ đã chờ sẵn ở đó.



Hôm nay anh ta mặc một bộ âu phục lông cừu mỏng màu xám nhạt, thắt cà vạt màu xám bạc, áo sơ mi màu xanh nhạt phẳng phiu được cắt may rất ôm dáng, thật đúng là y như được thiết kế riêng cho anh ta vậy.



Cố Niệm Chi đi về phía anh ta, "Giáo sư Hà."



"Tới rồi à." Hà Chi Sơ khẽ gật đầu với cô, "Đi vào thôi."



Anh ta vươn tay, đỡ hờ vào eo Cố Niệm Chi, cánh tay còn lại vung ra phía trước, dẫn Cố Niệm Chi vào trong tòa án.



Mọi người đang vây xem đều ồn ào huyên náo.



Địa vị của Hà Chi Sơ trong giới luật sư nước Mỹ không giống với những luật sư mới ra nghề khác, vậy mà không ngờ anh ta lại chăm sóc khách hàng của mình như thế. Điều này thực sự rất hiếm thấy, hơn nữa còn lập tức khiến cho người khác phải nhìn Cố Niệm Chi bằng con mắt khác.




Tòa án lặng ngắt như tờ.



Thẩm phán Judy lệnh cho cảnh sát đi lấy video giám sát phòng bệnh của Tân Hạnh Cao.



Để cho công bằng, phía Hà Chi Sơ cũng phái người đi cùng, không cho phép đối phương động tay động chân.



Từ khi Tân Hạnh Cao vào phòng bệnh, tới khi được chẩn đoán là trí lực bị suy yếu, tổng cộng là hai mươi tám ngày.



Hai mươi tám băng video giám sát này đầy cả một cái thùng.



Thẩm phán tuyên bố tạm dừng phiên tòa, chờ thẩm phán, bị cáo và luật sư xem hết tất cả các video giám sát rồi mới quyết định.



Những băng video này được sao thành ba phần, một phần lưu giữ tại tòa, một phần để Thẩm phán và Thẩm tra viên cùng xem, phần còn lại cho đại diện bị cáo và luật sư mang đi.



Cấp dưới của Hà Chi Sơ ôm thùng băng ghi hình đi ra khỏi tòa án.



Cố Niệm Chi không nói câu nào, yên lặng đi sau lưng Hà Chi Sơ.



Hà Chi Sơ dừng bước, quay lại xoa đầu cô, "Đừng lo lắng, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp."



"… Trước đó Giáo sư Hà không nghĩ tới chuyện này sao?" Cố Niệm Chi khẽ hỏi.



Mặc dù Hà Chi Sơ không có biểu hiện gì ra ngoài, trên tòa cũng không có ai nhìn ra được thần sắc Hà Chi Sơ thay đổi, nhưng Cố Niệm Chi lại cảm giác được tâm trạng của anh ta đột nhiên trở nên âm trầm.



Hà Chi Sơ ngạc nhiên nhìn cô, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ lạnh nhạt nói, "… Tôi không nghĩ ra được Tân Hạnh Cao còn có giá trị lợi dụng gì, đáng để bọn họ phòng ngừa nghiêm ngặt như thế."



"Vậy chứng tỏ là, cô ta còn có giá trị lợi dụng khác, chỉ là chúng ta không biết thôi." Cố Niệm Chi đột nhiên lo lắng, chẳng lẽ trong tay Tân Hạnh Cao còn có thứ gì có thể gây nguy hại cho Đế Quốc Hoa Hạ hay sao?



Lần trước, việc Tân Hạnh Cao bán nước đó khiến cho hành động của Quân khu sáu ở châu Âu thất bại, suýt chút nữa là nhóm Hoắc Thiệu Hằng mất mạng…