Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 155 : Sẽ không để em gặp bất cứ chuyện gì

Ngày đăng: 16:29 27/05/20


Editor: Nguyetmai



"Muốn tôi đi ư? Tôi có thể làm được gì chứ?" Trần Liệt vội nuốt thức ăn trong miệng xuống, uống một ngụm nước, đưa mắt liếc ngang Hoắc Thiệu Hằng một cái, "Sao anh không tự đi?".



Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu, "Tôi không thể đi được. Bây giờ không phải là thời cơ chín muồi, vẫn chưa thể để người khác phát hiện tôi là người giám hộ của con bé được. Cậu biết mà, nếu bây giờ bị bên đó phát hiện, rất có thể Niệm Chi sẽ không về được nữa."



Trần Liệt đặt đũa xuống, lấy giấy ăn lau miệng, ngước đầu nhìn trần nhà, lầm bầm nói: "Đã sáu năm rồi không có ai đến tìm Cố Niệm Chi, chúng ta cũng không tìm ra được lai lịch của con bé. Anh nghĩ... liệu có phải chúng ta đã nghĩ quá nhiều không? Liệu có khi nào, con bé thực sự chỉ vừa khéo là một đứa bé mồ côi cả bố lẫn mẹ, không còn bất cứ người thân nào trên cõi đời này không?"



Đáy mắt Hoắc Thiệu Hằng sâu thăm thẳm, một tay chống đầu, tay còn lại liên tục xoay tròn đồng xu vàng kẹp giữa ngón tay.



Anh không nói gì, trước khi tìm được chứng cứ chứng minh lai lịch của Cố Niệm Chi, anh sẽ không dự đoán bất cứ kết luận nào.



Mọi chuyện đều có khả năng xảy ra.



Anh buộc phải giữ cho lý trí của mình thật tỉnh táo.



"Này? Anh có nghe không đấy? Không phải Tiểu Trạch đang ở Mỹ sao? Có cậu ta rồi mà vẫn chưa đủ à?" Trần Liệt thúc tay Hoắc Thiệu Hằng, "Lẽ nào vụ án của Cố Niệm Chi thực sự có vấn đề sao?"



Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt xuống, lăn đồng xu từ giữa hai ngón tay vào, siết chặt trong lòng bàn tay, "Dựa vào năng lực của Hà Chi Sơ, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì. Nhưng tôi không muốn Niệm Chi tiếp xúc với anh ta quá nhiều".



"Hả? Sao lại thế?" Trần Liệt nhướng cao mày, biểu cảm này khiến khuôn mặt béo tròn của anh ta càng buồn cười hơn, "Hà Chi Sơ là thầy của Cố Niệm Chi, đối xử với con bé tốt thế cơ mà... À, hình như tôi còn nghe Đại Hùng nói, vị Giáo sư này còn rất trẻ mà đã có năng lực vô cùng xuất chúng, địa vị cao hơn người, đã thế lại còn cực kỳ đẹp trai nữa..."



Hoắc Thiệu Hằng lạnh lùng liếc anh ta một cái, "Cậu muốn nói gì?"



"Tôi muốn nói là, bình thường các cô gái trẻ sẽ không thể chống cự lại sức quyến rũ của kiểu đàn ông như thế. Chậc chậc, mà đây đâu có phải là đàn ông, đây là nam thần ấy chứ." Mắt Trần Liệt sáng rực lên nhìn Hoắc Thiệu Hằng, "Anh có hiểu nam thần là gì không? Ai chà chà, trước giờ anh không lên mạng, chắc cũng chẳng hiểu nam thần có nghĩa là gì đâu nhỉ?".



Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, lặng lẽ dùng ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc nhìn Trần Liệt.



Trần Liệt cười ha ha hai tiếng, giơ ngón tay ra lắc lắc, "Anh nhìn tôi cũng vô dụng thôi, tôi cũng có phải là nam thần đâu! Tôi chỉ đang nói đến một hiện tượng của xã hội hiện nay thôi. Hoắc thiếu, nói thật nhé, nửa năm Niệm Chi ở Mỹ này đều có Hà Chi Sơ bên cạnh, anh thực sự không lo lắng chút nào sao?"



"Tôi có gì phải lo chứ?" Vẻ mặt Hoắc Thiệu Hằng rất bình thản. Trần Liệt quen anh lâu như vậy rồi, cũng không nhìn ra được chút thay đổi nào.



"Thật sự không lo sao? Coi như anh giỏi..." Trần Liệt hậm hực quay đầu lại, lấy bật nắp bia mở nút chai rồi dốc vào miệng, uống ừng ực, "Được rồi, nói xem anh muốn tôi làm gì nào".



Nói đến chính sự, Hoắc Thiệu Hằng mới bắt đầu để ý đến anh ta, đứng dậy đi vào thư phòng.



Trần Liệt cũng đi theo, ngồi đối diện với anh.



"Cậu xem qua tài liệu đi." Hoắc Thiệu Hằng ném cho anh ta một tập văn kiện, "Cậu không đi một mình, tôi sẽ cử vài người bên Bộ Ngoại giao phối hợp với cậu. Cậu hãy lấy danh nghĩa là chuyên gia y học được Bộ Ngoại giao mời sang Mỹ, đến lúc đó thì nghe theo sự chỉ huy của Tiểu Trạch".



Trần Liệt nghiêm túc đứng dậy, cầm tập tài liệu lên xem rồi cười phì một tiếng, chắp tay nói với Hoắc Thiệu Hằng: "Phục đấy! Tôi phục cậu rồi! Quả nhiên là Hoắc thiếu!".



Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên mỉm cười, vẫy tay đuổi vội Trần Liệt ra khỏi nhà mình như đang đuổi muỗi vậy.
"Đừng sợ!" Hà Chi Sơ nắm tay Cố Niệm Chi, gỡ từng ngón tay đang nắm thật chặt của cô ra, "Tôi sẽ không để em gặp chuyện gì đâu."



Cố Niệm Chi nhìn anh ta cười, lắc đầu nói: "Giáo sư Hà, em không thể tiếp tục làm phiền thầy được nữa. Chờ khi quay về, thầy cứ gửi hóa đơn cho em đi. Để em nghĩ cách tiếp, em không thể nợ phí luật sư của thầy thêm nữa."



Hà Chi Sơ biến sắc, bỏ tay Cố Niệm Chi ra, lạnh lùng nói: "... Đến lúc này rồi mà em còn nhắc đến phí luật sư của tôi ư?! Em có trả nổi không?!".



Cố Niệm Chi khẽ cắn môi: "... Em sẽ cố gắng. Nếu không đủ thì em sẽ trả theo từng kỳ."



Hà Chi Sơ bực đến nỗi không muốn nói thêm gì nữa. Anh ta ngồi phịch xuống, mặt xanh mét, môi bặm chặt lại, lườm Cố Niệm Chi như thể không cắn một miếng trên người cô thì không hết được cơn bực bội trong lòng vậy.



Để cô ngồi tù cho xong...



Cô nhóc không biết sợ trời đất này đúng là chẳng thay đổi gì hết.



Hà Chi Sơ lạnh lùng nhìn Cố Niệm Chi, toàn bộ sự chú ý đều đặt lên người cô, nhất thời không để ý xem những người trong tòa đang nói gì.



Thẩm phán Judy đã nhận được mệnh lệnh mật phải kết tội cô từ phía quân đội và CIA từ trước.



Sau khi hai bên tranh luận xong, bà ta cười ha ha hai tiếng, giơ búa lên rồi gõ xuống bàn: "Nếu nguyên cáo đã có đủ chứng cứ… Tòa tuyên án, bị cáo..."



Câu "có tội" còn chưa kịp nói ra miệng, cánh cửa tòa án đã bật mở, một đoàn người mặc vest phẳng phiu thuộc Bộ Ngoại giao Đế Quốc Hoa Hạ tiến vào.



"Các người là ai? Các người có biết không phận sự dám xông vào tòa án thế này là tội nặng không?" Tay của Thẩm phán Judy dừng giữa không trung, ánh mắt nhìn sang phía cảnh sát: "Còn không mau đuổi họ ra đi?!"



Cố Niệm Chi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Trần Liệt béo tròn nổi bật lên giữa một đoàn người mặc vest thẳng thớm xếp hàng ngay ngắn!



Anh ta cũng mặc một cây vest đen, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng, thế nhưng ánh mắt anh ta lại nhìn về phía Cố Niệm Chi đang đứng ở vị trí bị cáo, trong mắt có chút ý cười.



Cố Niệm Chi bỗng cảm thấy tâm trạng của mình được ổn định lại.



Đây nhất định là do chú Hoắc cử đến rồi.



Chú ấy sẽ không bỏ rơi cô. Cuối cùng chú ấy cũng đến cứu cô rồi.



Chỉ thấy cán bộ của Bộ Ngoại giao đi đầu tiên kia rút ra một tập văn kiện: "Thưa Thẩm phán Judy, chúng tôi thuộc Bộ Ngoại giao của Đế Quốc Hoa Hạ, được miễn quyền Ngoại giao".



Vậy nên bà ta không thể lấy tội danh coi thường tòa án để đuổi họ ra ngoài được.



"Các người muốn làm gì? Kể cả là nhà ngoại giao thì cũng phải tuân theo nguyên tắc pháp luật của nước chúng tôi!" Sắc mặt của Judy rất khó coi, chiếc búa trong tay cũng dừng giữa không trung.



"Nước chúng tôi rất chú trọng đến vụ án của Tân Hạnh Cao và Cố Niệm Chi. Vì họ đều là công dân của Đế Quốc Hoa Hạ nên chúng tôi cho rằng cần dẫn độ họ về để xử lý tiếp. Đây là văn kiện do Bộ Ngoại giao Đế Quốc Hoa Hạ và Bộ Tư pháp đồng ký tên, mời quan tòa xem xét."