Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 161 : Đề cao cảnh giác chút đi

Ngày đăng: 16:29 27/05/20


Editor: Nguyetmai



Chỉ vì Cố Yên Nhiên mà Phó Giám đốc Từ bị mất mặt thấy bà nội như vậy, ông ta đã sớm hận cô ta đến cực độ từ lâu rồi, làm gì có chuyện liên hệ lại với cô ta chứ?



E rằng nếu sau này Cố Yên Nhiên có việc gì lại đến tìm ông ta, thì cô ta cũng chỉ có tự rước nhục vào người thôi.



Việc khác không nói, chứ riêng việc dùng tiền để uy hiếp quân nhân của chính phủ một nước thì đúng là một hành động vô cùng ngu ngốc.



Dĩ nhiên, đối với những thương nhân phần lớn thời gian sống ở các nước phương Tây, đã quen dùng tiền để nói chuyện, coi tiền là trên hết, thì họ sẽ không thể hiểu được điều này.







Cố Niệm Chi và Triệu Lương Trạch cùng thu dọn đồ đạc trong nhà trọ của mình, chuẩn bị dọn đến đặc khu ở thủ đô Washington của Mỹ.



Kỳ nghỉ của Quốc hội Mỹ đã kết thúc, kỳ họp mới sắp bắt đầu.



Hai tháng nay Cố Niệm Chi đã xảy ra không biết bao nhiêu chuyện, phải hầu tòa hai lần. Mặc dù cô không bị định tội, nhưng thông thường những trường hợp thế này sẽ không vượt qua được giai đoạn xét duyệt lý lịch hồ sơ để đến Quốc hội làm thực tập sinh.



Nhưng nhờ quan hệ xã hội rộng rãi và một số thủ đoạn của Hà Chi Sơ, suất thực tập sinh Quốc hội của cô vẫn được bảo lưu, không bị gạt đi.



Thật ra lúc đầu Cố Niệm Chi dự định trở về nhà sau khi khóa học hè của Viện đại học Harvard khai giảng, cuối cùng Hà Chi Sơ lại đưa cho cô vé máy bay, muốn cô và anh Hoàng đến đặc khu Washington vào đầu tháng Chín.



Nhìn lại nơi mình đã ở hơn hai tháng nay, Cố Niệm Chi cũng có chút lưu luyến.



Mặc dù thời gian cư trú ở đây không dài, nhưng đồ đạc của cô lại khá nhiều.



Triệu Lương Trạch vừa nhìn cô thu dọn, vừa khoanh tay đứng dựa vào cánh cửa, mỉm cười nói: "Niệm Chi, em có biết quỹ trợ cấp kia đã được lập rồi không?"



"Ồ, quỹ đã được lập rồi ạ? Vậy thì tốt rồi." Cố Niệm Chi khom người nhét cái gối ôm hình gấu trúc vào trong vali, không để ý lắm đến lời Triệu Lương Trạch nói.



Đối với cô, khoản tiền kia là món tiền tài đến rất ngoài ý muốn, tặng ra để trợ giúp cho càng nhiều người cần được giúp đỡ hơn thì cô cảm thấy đó là việc rất tốt.



Có điều, có lẽ vì cô luôn được Hoắc Thiệu Hằng bảo bọc vô cùng cẩn thận, nên mặc dù bản chất cô thông minh, nhưng về mặt đối nhân xử thế thì cô rất kém.



Triệu Lương Trạch thấy cô không có hứng thú gì với chuyện này, lại tiếp tục nói: "À đúng rồi, quỹ đó có tên là quỹ trợ cấp Kim Chi Tâm, do Hoắc thiếu tự đặt tên đấy."



Cố Niệm Chi đang thu dọn hành lý bỗng khựng lại, quay đầu nhìn Triệu Lương Trạch. Hai con ngươi đen nhánh giống quả nho nhìn anh chằm chằm, "Kim Chi Tâm á? Tên này là do chú Hoắc đặt thật ạ?"



"Chính xác một trăm phần trăm." Triệu Lương Trạch nháy mắt trái với cô, dáng vẻ của anh ta giống như đang nói "Em tự hiểu rồi còn gì".



Kim Chi Tâm ư? Không phải chính là "Niệm Chi" đó sao?



Nếu đúng là như vậy, thì kể cả sau này cô có trưởng thành rời khỏi doanh trại, chú Hoắc vẫn sẽ nhớ đến cô nhỉ.


Ha ha, nếu Cố Niệm Chi thật sự "mơ tưởng hão huyền" với anh ta, đương nhiên anh ta cầu còn không được…



Nhưng vấn đề là, đầu óc của cô bé này vẫn còn rất ngây ngô, trong đầu chưa hề có khái niệm về chuyện đó. Hơn nữa, cô còn cảnh giác cao độ với anh như vậy, anh có thể làm gì được đây?







Cố Niệm Chi và anh Hoàng xuống máy bay, Triệu Lương Trạch đi theo sau cách họ một đoạn, chứ không đi cùng.



Người Hà Chi Sơ cử đi đón bọn họ đang đứng ở cửa ra của sân bay, giơ bảng hiệu to viết chữ "William Huang" và "Gu, Nianzhi".



Anh Hoàng nhìn thấy, vừa vội vàng vẫy tay ngay với người đó, vừa nói với Cố Niệm Chi: "Ồ? Em không lấy tên tiếng Anh à?"



"Em có đấy chứ." Cố Niệm Chi nhai kẹo cao su, nói: "Anh nhìn kìa, Nianzhi, chính là tên tiếng Anh của em đó."



"Rõ ràng đó là tên tiếng Hoa viết theo kiểu chữ Latin mà." Anh Hoàng lườm cô, "Em định lừa ai vậy hả?"



"Lừa anh chứ lừa ai." Cố Niệm Chi cười cong cong đôi mắt, giọng nói trẻ con nũng nịu làm tim của một bông hoa đã có chủ như anh Hoàng cũng không khỏi đập mạnh. Anh ta vội quay đầu đi, trong lòng thầm nghĩ, có anh chàng nào mau đến bắt tiểu yêu tinh này đi hộ với! Đúng là không thể chịu nổi mà...



Hành lý của ba người khá nhiều. Sau khi Cố Niệm Chi và anh Hoàng bàn với người tới đón, họ lại điều thêm một chiếc xe nữa đến để chở hành lý, còn chiếc xe này thì chở ba người về khách sạn mà Hà Chi Sơ đã sắp xếp cho họ trước.



Khách sạn họ ở lần này nằm ở đồi Capitol nổi tiếng của đặc khu Washington. Điểm tiện nhất của khách sạn chính là nó ở ngay gần điện Capitol.



Triệu Lương Trạch và Cố Niệm Chi ở phòng hai người, còn anh Hoàng ở phòng một người.



Thấy Triệu Lương Trạch khôi ngô tuấn tú kia chạy tới chạy lui vì Cố Niệm Chi, anh Hoàng không khỏi tò mò kéo cánh tay cô lại, nhỏ giọng hỏi: "Người kia là ai vậy? Là người giám hộ của em thật sao?"



"Đúng vậy, anh có gì thắc mắc à?" Cố Niệm Chi ôm lấy một hộp kem Haagen Dazs ăn rất vui sướng, "Anh ấy là một trong số những người giám hộ của em ạ."



"Rốt cuộc em có tất cả mấy người giám hộ vậy?!" Hai tròng mắt của anh Hoàng như sắp lồi cả ra, "Có thể có nhiều như vậy ư?!"



"Liên quan gì đến anh? Anh Hoàng, anh tò mò quá rồi đấy." Cố Niệm Chi nghiêm nghị lườm anh Hoàng một cái, "Anh chú ý đến người giám hộ của em như thế rốt cuộc là có ý gì?"



"Anh chỉ quan tâm em thôi mà." Anh Hoàng cúi đầu bí hiểm nói, "Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, em có thể nhanh trí hơn một chút được không!"



"Anh Hoàng này, suy nghĩ của anh xấu xa quá đấy." Cố Niệm Chi thở dài một hơi, nhìn hộp kem Haagen Dazs đã chảy loãng hết ra, cô cũng cảm thấy không nuốt nổi, "Hơn nữa người giám hộ của em nhiều tuổi rồi. Nhìn anh ấy đẹp trai vậy thôi, thực ra già lắm rồi."



"Già lắm rồi á? Già đến mức nào?" Anh Hoàng nhìn Triệu Lương Trạch đang đi tới từ phía đối diện, thầm nghĩ anh ta có già đến mấy cũng không quá hai mươi lăm tuổi được!



"Hai mươi tám, sắp ba mươi rồi, còn chưa già à?" Cố Niệm Chi ném hộp kem vào thùng rác.



Anh Hoàng vừa bước sang tuổi hai mươi chín chợt cảm thấy giống như bị vạn tiễn xuyên tim, vô cùng tổn thương. Anh ta không muốn nói thêm một lời gì với Cố Niệm Chi nữa, quay người đi vào phòng mình, đóng cửa lại rầm một cái.



Triệu Lương Trạch kéo Cố Niệm Chi vào phòng họ, cảnh cáo cô: "Đừng có nói quá nhiều với cái ông đàn anh kia của em. Mặt hắn ta nhìn rất hèn hạ, ánh mắt nhìn em có gì đó không bình thường. Em nhanh trí chút đi!"