Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
Chương 168 : Trở thành người càng tốt hơn
Ngày đăng: 16:29 27/05/20
Editor: Nguyetmai
Nghe vậy, Cố Niệm Chi cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô lập tức tỏ thái độ không đồng tình không chút e dè: "Phải chỉnh lại tất cả những thói quen xấu của em thì mới trở thành nữ thần của anh được sao? Không, Mai Hạ Văn, em không muốn làm nữ thần kiểu như thế."
"Niệm Chi?" Mai Hạ Văn cười khẽ, nói một cách rất chắc chắn: "Em đừng vội phản đối. Khi chúng ta yêu một người thì sẽ muốn biến thành một người càng tốt hơn vì người đó. Em không muốn làm như vậy vì anh sao?"
Cố Niệm Chi nhất thời nghẹn lời, cô nghĩ cẩn thận một lúc, rồi lắc đầu nói: "Không, anh không thể yêu cầu em thay đổi bản thân, biến thành kiểu người mà anh thích. Một là người anh thích là em hiện tại, hoặc là anh đi tìm nữ thần thích hợp với anh đi, em sẽ không thay đổi bản thân vì anh đâu."
Nụ cười trên mặt Mai Hạ Văn nhạt dần, khóe môi cụp xuống, tỏ vẻ không vui.
Dù cô không đồng ý câu nói của cậu ta thì cô cũng không thể nói một cách khéo léo hơn được sao?
Về điểm này, rõ ràng là Khương Hồng Trà làm tốt hơn Cố Niệm Chi nhiều.
Có một số việc nếu cô ấy không đồng ý, cô ấy sẽ không công khai phản đối, mà sẽ lặng lẽ giống như mưa dầm thấm lâu để thay đổi quan điểm và cách nhìn của cậu ta. Làm như vậy vừa có thể khiến hai người thống nhất với nhau, lại không làm ảnh hưởng đến lòng tự trọng của cậu ta.
Còn Cố Niệm Chi vẫn còn quá ít tuổi, không biết thỏa hiệp và nghe lời.
Mai Hạ Văn thở dài, cô bé này còn phải dạy bảo nhiều lắm.
Có điều, mặc dù dạy cô ấy thì mệt đấy, nhưng sẽ có thể nhào nặn cô ấy hoàn toàn theo ý muốn của mình, còn tốt hơn nhiều sự cố chấp một cách dịu dàng của Khương Hồng Trà.
Có thể nói thế này, Mai Hạ Văn cảm thấy nếu ở bên cạnh Cố Niệm Chi, đại khái lúc bắt đầu sẽ khá mệt mỏi, bởi vì cậu ta sẽ phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết để thay đổi cô, xóa hết những góc cạnh không phù hợp và cả cái cá tính nhõng nhẽo đã ngấm sâu vào trong máu của cô. Nhưng đến sau này, khi bọn họ ở bên cạnh nhau thì sẽ không còn gì bất đồng nữa.
Cố Niệm Chi sẽ trở thành một cô gái dịu hiền coi cậu ta là ông trời, cậu ta nói gì nghe nấy, yêu cậu ta cả đời.
Còn Khương Hồng Trà, mặc dù rất tâm đầu ý hợp với cậu ta, nhưng dù sao cũng đã từng phản bội cậu ta. Đây là khuyết điểm không thể bỏ qua, làm cậu ta mãi mãi canh cánh trong lòng.
Mai Hạ Văn vừa nói xong, cô ngẩn người nhớ ra quả thật trong tâm lý học có nói như vậy.
"Được rồi được rồi, anh không cần xin lỗi nữa. Hai người có suy nghĩ bất đồng là chuyện rất bình thường, nếu không thì sao phải rèn luyện chứ? Anh thấy đúng không? Hai con người hoàn toàn khác nhau muốn đạt tới sự nhất trí hoàn toàn về thể xác và tinh thần quả thật là một quá trình rất dài." Cố Niệm Chi chỉ có ý định phân tích tình cảm giữa hai con người từ góc độ tâm lý học, không ngờ lại có thể nói mạch lạc đâu ra đấy như thế.
Từ trước đến nay nói lý thuyết suông vốn luôn là sở trường của cô.
Mai Hạ Văn nghe vậy chỉ nhíu mày, nhưng cậu ta biết mình vừa chọc giận cô, nên cũng không dám phản đối câu nào.
Khương Hồng Trà đợi cậu ta ở phòng ăn tầng dưới một lúc lâu, mà vẫn không thấy cậu ta đến ăn cơm trưa. Gọi điện thoại thì máy cứ bận suốt, cuối cùng cô ta đành phải lên tìm.
"Hạ Văn, anh có ăn trưa nữa không? Em mang cơm lên cho anh đây." Khương Hồng Trà đẩy cửa văn phòng của cậu ta ra, giơ lên một túi cơm trưa và bước vào.
Mai Hạ Văn vừa ngẩng đầu lên ra hiệu "Im lặng" với cô ấy, vừa nói với Cố Niệm Chi: "Được rồi, nhà tâm lý học nhỏ của anh, muộn lắm rồi, em ngủ đi nhé."
Cố Niệm Chi không nói gì.
"Đi ngủ đi nào." Mai Hạ Văn nói vào điện thoại một cách tình cảm, "Moa, hôn em, chúc em ngủ ngon."
Cố Niệm Chi cảm thấy da gà tranh nhau nổi lên khắp cơ thể. Cô không nói lời nào, tắt luôn điện thoại đi, ném lên trên sofa đơn ở xa xa phía đối diện giường.
…
"Anh gọi điện cho ai mà nói dịu dàng tình cảm vậy?" Khương Hồng Trà ngồi cạnh cậu ta, ánh mắt cô ta liếc nhìn điện thoại di động của Mai Hạ Văn, thì thấy ảnh đại diện của Cố Niệm Chi vừa tắt đi, "Là cô bạn gái nhỏ của anh à?"
"Cô bé con đang giận, anh phải dỗ cô ấy." Mai Hạ Văn đưa tay ra, ôm Khương Hồng Trà đang ngồi bên cạnh vào trong lòng. Đúng lúc cậu ta nghiêng đầu thì nhìn thấy Khương Hồng Trà đang bĩu môi, "Sao thế? Ghen à?"