Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 173 : Sinh nhật tuổi mười tám (3)

Ngày đăng: 16:29 27/05/20


Translator: Nguyetmai



Tiệc sinh nhật được tổ chức vào buổi tối.



Cố Niệm Chi cảm thấy vô cùng bất an, cô cầm điện thoại lên, gọi điện cho anh Hoàng.



"Niệm Chi?" Giọng nói vui vẻ của anh Hoàng truyền tới từ trong điện thoại: "Này nhân vật chính, em lên du thuyền chưa?"



Trong lòng Cố Niệm Chi thầm thở phào, cười nói: "Vừa lên rồi, mọi người thì sao? Đang ở đâu vậy?"



"Bọn anh đi đông lắm, đang trên máy bay, phải tới Barbados trước, rồi mới chuyển sang đi ca nô tới."



Lời của anh Hoàng giống y như những gì Ôn Thủ Ức vừa nói. Cố Niệm Chi nghe vậy mới yên tâm vài phần.



Cô còn nhớ trước lúc Hà Chi Sơ rời đi còn gọi điện thoại cho cô, hứa với cô rằng nhất định anh ta sẽ về kịp giờ để chúc mừng sinh nhật cô.



Lúc đó cô tỏ ra rất lễ phép hiểu chuyện, nếu nhà Giáo sư Hà có việc quan trọng, vẫn nên đặt người trong nhà lên hàng đầu, hơn nữa cô cũng biết rằng việc mà Hà Chi Sơ đã hứa thì nhất định sẽ không nuốt lời.



Anh ta có phong thái đã nói là làm, xét ở mức độ nào đó, khí chất của anh ta và Hoắc Thiệu Hằng cũng hơi giống nhau.



Quen biết anh ta lâu vậy rồi, Cố Niệm Chi cảm thấy vẫn nên tin tưởng ở anh ta thì hơn.



"Ừm, vậy em đợi mọi người nhé." Cố Niệm Chi tươi cười cúp máy.



"Được rồi, mọi người về phòng, chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật hoành tráng tối nay." Ôn Thủ Ức nháy mắt với Cố Niệm Chi.



Cố Niệm Chi miễn cưỡng cười với cô ta.



Đối với một người mình không hề thích lại vẫn có thể tỏ ra điềm nhiên như không, Cố Niệm Chi tự cảm thấy tu dưỡng của mình không được bằng Ôn Thủ Ức, không thể che giấu được cảm xúc thật của bản thân một cách trọn vẹn như vậy.



Advertisement / Quảng cáo



Cô và Triệu Lương Trạch trở về tầng ba của du thuyền, tìm lấy một căn phòng ở giữa để ở.



"Niệm Chi, chúng ta đừng làm ra vẻ nữa, em ở cùng anh được không?" Triệu Lương Trạch mở vali của mình, vừa lấy các thiết bị và dụng cụ điện tử ra, vừa nói với cô.



Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, dù Triệu Lương Trạch không nói thì cô cũng sẽ chủ động đề nghị như vậy. Giữa đại dương mênh mông này, chỉ có ở cùng với người thân thuộc với mình thì cô mới cảm thấy an toàn.



"Anh Tiểu Trạch, nhóm của chú Hoắc bây giờ đang ở đâu? Họ có biết nơi này không?" Cố Niệm Chi có chút bất an.



"Em yên tâm, anh đã gửi tọa độ vị trí đi rồi." Nghĩ tới việc lần này Hoắc Thiệu Hằng ra ngoài, Triệu Lương Trạch lại không nhịn được cười.



Anh ta ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Cố Niệm Chi, liền ném chiếc Ipad của mình qua: "Trước giờ mỗi lần Hoắc thiếu đi ra ngoài đều rất phô trương thanh thế. Em tự xem đi." Nói xong anh ta còn làm mặt hề với cô.



Cố Niệm Chi nghi hoặc cầm Ipad, vừa trượt mở máy đã nhìn thấy trang đầu của trang web tin tức CXX nổi tiếng của Mỹ, bên trên dùng phông chữ lớn màu đỏ viết "Breaking News (Tin tức quan trọng)"!



Dưới tiêu đề là hình ảnh được chụp bằng vệ tinh rất sắc nét.



Những con sóng cuồn cuộn trên vùng biển xanh biếc, một chiếc tàu ngầm màu đen hiện lên từ dưới nước, trên thân tàu, một lá cờ đỏ tươi đang tung bay trong gió.


"A Sảng, em nghe chị nói, em đang ở đâu?" Giọng của Bạch Duyệt Nhiên rất bình tĩnh, vừa gọi điện thoại trấn an Bạch Sảng, vừa mở vệ tinh định vị, xác định vị trí cụ thể của Bạch Sảng.



Năm phút sau, việc định vị vệ tinh đã hoàn tất, cho thấy Bạch Sảng ở trên đảo Bermuda phía bên kia địa cầu.



Bạch Duyệt Nhiên nhìn vào dấu hiệu hiển thị trên máy tính, tim đập thình thịch, tiếp tục hỏi: "A Sảng, em tìm thấy chú hai rồi sao?"



Bạch Dư Sinh, bố của Bạch Sảng là em trai của bố Bạch Duyệt Nhiên.



"Em tìm thấy rồi. Tạ ơn trời, ông ấy vẫn còn sống, còn sống rất tốt nữa." Bạch Sảng vỗ ngực, cô ấy rất sợ bố cô ấy sẽ biến mất không có chút tin tức nào.



Bạch Duyệt Nhiên mỉm cười: "Chú hai đâu? Chú ấy có thể trả lời điện thoại không?"



"Em e rằng bây giờ chưa được. Ông ấy đi ra biển với người ta rồi, nói là phải đến tối mới về." Bạch Sảng nhìn đồng hồ của mình: "Bây giờ vẫn còn sớm."



Advertisement / Quảng cáo



"Vậy em liên lạc với chú hai bằng cách nào? Không thì cho chị số điện thoại, để chị bảo bố chị gọi cho chú hai, khuyên nhủ chú ấy nhé? Đều là người một nhà cả, dựa vào thế lực của nhà họ Bạch chúng ta, chuyện của bố em không phải không thể giải quyết." Bạch Duyệt Nhiên lặng lẽ kéo dài thời gian, thông báo cho Thượng tướng Quý - Chỉ huy tối cao của Bộ Quốc phòng Đế Quốc Hoa Hạ, rằng Bạch Dư Sinh đã được tìm thấy. Người nhận được tin tức này từ cô còn có cả Giám đốc Sở Mật vụ, Chủ tịch Long - Chủ tịch Quốc hội, và Thiếu tướng Hoắc - Tư lệnh Quân khu sáu.



Bạch Sảng nhất thời kích động, đưa số điện thoại hiện tại của Bạch Dư Sinh cho Bạch Duyệt Nhiên. Cô ấy cũng muốn nhờ bác cả nói khéo giúp bố cô, để ông ấy an toàn về nước mà không mất mạng là tốt lắm rồi.



Bạch Duyệt Nhiên lập tức chuyển cho các chuyên gia của Quân khu sáu, cho phép họ khởi động hệ thống định vị của vệ tinh Nam Đẩu, bắt đầu định vị điện thoại di động hiện tại của Bạch Dư Sinh.



Mười lăm phút sau, vị trí hiện tại của Bạch Dư Sinh đã được xác định rõ ràng.



"Thượng tướng Quý, Chủ tịch Long, tôi cảm thấy đây là thời cơ tốt, không thể có lần thứ hai, đúng lúc Thiếu tướng Hoắc đang ở vùng biển gần đó, cần ủy quyền cho Thiếu tướng Hoắc hành động ngay." Bạch Duyệt Nhiên bình tĩnh nói: "Theo tôi được biết, Bạch Dư Sinh vẫn chưa để lộ ra những tin tức mà ông ta nắm giữ được. Không phải vì ông ta vẫn còn biết liêm sỉ, đơn thuần chỉ là vì ông ta muốn tối đa hóa lợi ích của những tin tức trong tay mà thôi. Vì ông ta biết rằng một khi ông ta nói hết ra thì ông ta sẽ không còn giá trị lợi dụng nữa, trong khi đó, sở trường của người Mỹ lại là lật mặt vô tình, bán đứng anh em."



Thượng tướng Quý, Chủ tịch Long và Giám đốc Sở Mật vụ nhất trí lập tức ra tay với Bạch Dư Sinh.



Loại người này, không thể giữ lại.



Giữ lại thêm một phút thì lại tổn thất thêm một phần lợi ích quốc gia của Đế Quốc Hoa Hạ.



Năm phút sau, thư ủy quyền bí mật của Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long đã chuyển tới tàu ngầm tối tân của Đế Quốc Hoa Hạ đang đậu ở vùng biển gần Cuba.



Vừa lên bờ dạo một vòng tìm ca nô ra biển thì Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng lại bị gọi về cấp tốc.



"Thiếu tướng Hoắc, có điện mật của Bộ Quốc phòng."



Hoắc Thiệu Hằng nhìn từng câu từng chữ, im lặng một lúc lâu.



"Sao vậy?" Âm Thế Hùng lo lắng hỏi: "Có việc gì thế? Không phải Niệm Chi à?"



Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu, anh ngẩng lên nhìn nước biển mênh mông giữa trời và biển.



Du thuyền của Cố Niệm Chi đang ở bên phía đó.



Anh thở dài, cuối cùng đành quyết định: "... Có nhiệm vụ, chúng ta thực hiện nhiệm vụ trước."



Nếu anh hành động nhanh sẽ có thể đến du thuyền ở giữa vùng biển Caribe trước khi bữa tiệc bắt đầu.