Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
Chương 176 : Sinh nhật tuổi mười tám (6)
Ngày đăng: 16:29 27/05/20
Translator: Nguyetmai
"Cướp biển ư? Có bao nhiêu tên? Trang bị thế nào?" Giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng vừa bình tĩnh vừa vững vàng, mang theo sức hút rất đặc biệt, giống như ngay cả gió bão cũng không thể lay chuyển được anh vậy.
Nhìn những chiếc ca nô đang lao tới từ tứ phía, ánh mắt Triệu Lương Trạch bỗng chốc nghiêm lại. Anh ta đeo kính nhìn trong đêm lên, chụp lại cảnh tượng trước mắt, gửi về trụ sở thông qua kênh mật mã chuyên dụng của hệ thống vệ tinh Nam Đẩu, nói: "Vừa rồi có mười sáu tên cướp biển lên du thuyền, chúng nói có người bỏ ra mười triệu đô la Mỹ mua mạng sống của chúng tôi, đã bị tôi và Niệm Chi cùng nhau tiêu diệt sạch rồi. Bây giờ còn nghiêm trọng hơn, tổng cộng có tám chiếc ca nô đang lao tới đây. Nếu tôi nhìn không nhầm thì trên ca nô còn có cả… tên lửa vác vai nữa!"
Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày lại, trong nháy mắt đã hiểu ra ý đồ của bọn cướp biển.
Anh đi bộ trên bờ biển, ánh mắt nhìn xa xăm. Những đám mây đen che kín bầu trời, gió biển điên cuồng gào thét, những con sóng như dời núi lấp biển cuồn cuộn ập vào bờ.
"Về đi! Các anh mau về đi! Cơn bão sắp đến rồi! Phải mau đi trú ẩn đi! Không ai được ở lại biển cả!" Nhân viên cứu hộ bên bờ biển Cuba biết nói tiếng Anh chạy tới vẫy tay nhắc Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng rời đi.
Advertisement / Quảng cáo
"Hai người cẩn thận một chút, tạm thời tìm một nơi để ẩn nấp trước đi đã, cố cầm chừng khoảng mười lăm phút nữa, tôi sẽ lập tức tới đó." Hoắc Thiệu Hằng hạ quyết tâm, quay trở lại tàu ngầm hạt nhân đậu ở bến cảng quân sự.
Âm Thế Hùng băn khoăn nhìn thời tiết: "Hoắc thiếu, tôi cũng rất lo lắng, nhưng anh nhìn bên kia xem, bão biển đấy! Chúng ta có thể làm gì được bây giờ?"
Hoắc Thiệu Hằng phớt lờ anh ta, sải bước vào cabin chỉ huy của tàu ngầm hạt nhân, ra lệnh cho nhân viên thông tin ở đó: "Cho tôi gặp Thượng tướng Quý - Chỉ huy tối cao của Bộ Quốc phòng, còn nữa, kết nối một đường truyền video, tôi muốn liên lạc với Quân khu sáu."
Thông tin viên vội nhường vị trí cho anh.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi xuống, liên lạc với thành viên của trụ sở Quân khu sáu, xem được đoạn video mà Triệu Lương Trạch vừa quay lại gửi về trụ sở.
Trên mặt biển đen ngòm cuồn cuộn sóng, tám chiếc ca nô màu trắng đặc biệt bắt mắt đang rẽ sóng tiến lên, trên ca nô có người mang theo một chiếc tên lửa vác vai, nhắm về phía ống kính!
Thấy Triệu Lương Trạch cúp điện thoại, Cố Niệm Chi lo lắng hỏi: "Họ có đến cứu chúng ta không ạ?"
Vì có Ôn Thủ Ức ở bên, Cố Niệm Chi và Triệu Lương Trạch không nhắc đến tên của Hoắc Thiệu Hằng. Cố Niệm Chi thậm chí còn không nói đến "chú Hoắc", chỉ cần hai người họ biết đối phương đang nói về ai là được rồi.
"Có, nhưng bảo chúng ta phải kiên trì trong mười lăm phút." Triệu Lương Trạch lo lắng nhìn những con sóng ngày càng lớn trên biển, và những chiếc ca nô ngày càng tiến gần hơn: "Mau nằm xuống, chúng có tên lửa vác vai!"
Giọng anh ta vừa dứt, trên mặt biển truyền tới một tiếng nổ lớn, một quả bom tên lửa xuyên qua màn mưa, nổ ầm một tiếng rồi đâm vào khoang máy ở tầng dưới cùng của du thuyền!
Advertisement / Quảng cáo
Nước biển cuồn cuộn tràn vào, du thuyền lắc lư trái phải bắt đầu nghiêng ngả chìm dần xuống.
Cố Niệm Chi bám lấy cánh tay Triệu Lương Trạch, giọng hơi khàn đi: "Hỏng rồi! Chúng muốn đánh chìm tàu!"
Hóa ra những tên cướp biển này không muốn leo lên du thuyền để chiến đấu trực diện với họ.
Bọn chúng lựa chọn đánh chìm du thuyền!
"Đi đi!" Triệu Lương Trạch vòng tay đỡ Ôn Thủ Ức đang hôn mê, rời khỏi khu vui chơi ngoài trời trên tầng bốn, lao xuống tầng ba.
Lúc này, có rất nhiều tên lửa bắn trúng du thuyền Công chúa, nước tràn vào du thuyền cũng càng lúc càng nhiều.
Chẳng mấy chốc, tầng hai đã chìm ngập trong nước, nước biển dần dần dâng lên tầng ba.